Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 1224



Chương 1224:

 

“Hơi hơi thôi.”

 

Mạc Tuân còn dùng bông gòn chọc chọc lên vết thương.

 

Anh đang làm gì thế hả?

 

Cô đã rất đau rồi, anh còn chọc vào vét thương của cô.

 

Lê Hương bị anh làm đau đến rướm nước mắt, ngắng đầu nhỏ trừng mắt về phía anh, tức giận nói: “Mạc tổng, anh cố ý, đùa dai như vậy chơi rất vui sao!”

 

Mạc Tuân cong khóe môi, xì khẽ: “Ngốc!”

 

Lê Hương khẽ giật mình, khi giọng nói đè thấp người đàn ông bật ra hai chữ này điểm lại khiến cô sinh ra một loại ảo giác được thương yêu.

 

Ngốc!

 

Ánh mắt Lê Hương hơi ngây dại, nhưng viền mắt trắng nõn bởi vì đau đớn mà hồng hồng, trên hàng mi dài như cánh bướm còn đọng vài giọt nước, vô cùng điềm đạm đáng yêu, Mạc Tuân cảm thấy tâm động, không khỏi mềm giọng: “Đau thật à?”

 

Mạc Tuân khẽ cúi người, tay giữ lại gáy cô, khẽ xoa mái tóc mềm mại của cô: “Sẽ không đau đến ngốc đây chứ?”

 

Sẽ không đau đến ngốc đấy chứ?

 

Lời của anh rất ái muội, càng giống như là đang trêu chọc cô, thể như cô là con mèo nhỏ của anh.

 

Khuôn mặt đáng yêu Lê Hương từ từ xuất hiện hai vệt đỏ ửng đáng ngờ, hiện tại anh cách cô rất sát, nhìn ở khoảng cách gần như vậy, ngũ quan tinh xảo như điêu khắc đẹp đến muốn mạng người.

 

Cô còn ngửi được vẻ dương cương nam tính trên người anh, rất dễ chịu.

 

Bình tĩnh mà xem xét, đây là một người đàn ông rất có mị lực, anh anh tuấn, nhiều tiền, thành thục, tôn quý, còn rất biết quyền rũ phụ nữ.

 

Lê Hương nhanh chóng tránh khỏi ánh mắt anh, cô vươn cánh tay nhỏ cầm bông gòn trên tay anh: “Mạc tổng, không làm phiền anh nữa, tôi tự mình làm.”

 

Cô đoạt bông gòn trên tay anh, lòng bàn tay mềm mại trơn nhẫn lơ đãng nắm phải bàn tay rộng lớn của anh.

 

Hai cái tay quấn quít nắm nhau, Lê Hương sững sờ.

 

Cô vội vã muốn rút tay mình, nhưng người đàn ông vung tay, trực tiếp đầy cô rơi xuống giường lớn.

 

Tấm lưng yêu kiều ngã lên giường, cô còn chưa kịp đứng dậy, lúc này trong tầm mắt tối sầm, Mạc Tuân đã đè xuống.

 

Hai bàn tay chống bên người cô, ánh mắt của anh nóng bỏng nhìn cô, trong giọng nói cường thế bá đạo lại tràn đầy cưng chiều: “Bị thương vẫn không thành thật như thế, ngứa da à?”

 

Lê Hương nhanh chóng đầy anh: “Mạc tổng, tôi ngứa, anh muốn chữa?”

 

Ánh mắt Mạc Tuân trầm xuống, yết hầu nam tính nhô ra khẽ cuộn: “Ù muốn, vậy cô có muốn tôi chữa hay không?”

 

Lê Hương nhướng chân mày lá liễu tinh xảo, dùng lực đầy lồng ngực to lớn của anh ra: “Thật ngại quá Mạc tổng, tôi không muốn.”

 

Mạc Tuân không động, cô liền không đẩy được anh, thân thể đồ sộ của người đàn ông giống như bức tường đè nặng cô, một bàn tay rõ khớp xương đẩy hai cánh tay đang làm loạn của cô lên đỉnh đầu, anh thật thấp cười nói: “Lê Hương, cô là đang chơi trò lạt mềm buộc chặt sao? Không muốn sao cô đối tốt với con trai tôi như vậy?”

 

“Tôi thích Tiểu Dịch Dịch, Tiểu Dịch Dịch cũng là con tôi…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.