Chương 1225:
“Vậy tôi là bố Tiểu Dịch Dịch, cô có thích không? Mua một tặng một, hai người nhà tôi đều là của cô.”
Nói xong anh cúi người, hôn lên vùng cổ trắng mịn màng của cô.
Người đàn ông đè trên người cô hôn loạn, Lê Hương dùng sức đẩy anh cũng không đẩy được, hai tay nhỏ của cô xuyên vào mái tóc ngắn của anh, dùng sức kéo: “Mạc tổng, anh mau buông tay, Tiểu Dịch Dịch còn ở nơi này đấy!”
Con của anh ở chỗ này, anh hẳn là kiêng ky máy phản.
Mạc Tuân hôn lên bắp thịt mềm mại của cô, giọng khàn khàn: “Đừng để ý tới nó, chúng ta cứ làm việc của chúng ta.”
Mang thằng nhóc con này đến, anh cũng sắp biến thành hòa thượng rồi.
Lê Hương đang muốn tìm cách đẩy anh ra, lúc này một giọng nói non nót vang lên: “Bố, cô giáo tiên nữ, hai người đang làm gì vậy ạ?”
Lê Hương quay đầu nhìn lại, Tiểu Mạc Thần Dịch tới.
Cậu bé trừng mắt đôi mắt to, ngây ngốc nhìn bọn họ.
“Mạc Tuân, Tiểu Dịch Dịch tới, buông ra!” Lê Hương dùng sức đẩy anh.
Mạc Tuân đương nhiên biết cậu tới, thằng nhóc con này, định không cho ông đây thoải mái mà.
Anh nhíu mày kiếm lại, mặt không vui cùng sốt ruột, cũng không chịu đứng lên.
Lê Hương không đẩy được người đàn ông này, lúc này cậu bé nhanh chóng chạy tới, bò lên giường dùng cả tay chân thúc Mạc Tuân: “Bố, bố mau đứng lên, sao bố lại đè trên người cô giáo tiên nữ, bố sắp đè hỏng cô giáo tiên nữ rồi kia!”
Con nít nói lời ngây ngô, cậu bé không biết bó và cô giáo tiên nữ đang làm gì, nhưng khuôn mặt đáng yêu của Lê Hương đã đỏ như máu.
Vậy mà người đàn ông trên người này vẫn cứ giả chết, không chịu di chuyền.
“Tiểu Dịch Dịch, chúng ta tăng lực, đẩy bố con ra.”
“Dạ, cô giáo tiên nữ, chúng ta cùng nhau cố gắng nào.”
Cậu bé xuất toàn bộ sức mạnh, cùng Lê Hương đẩy Mạc Tuân.
Bàn tay rõ khớp xương của Mạc Tuân vòng qua bờ mông vễnh của người phụ nữ dùng sức bóp một cái, sau đó lật cả người, nằm thẳng trên giường lớn.
Lê Hương nhanh chóng nhảy xuống giường, cô sửa sang lại quần áo xốc xéch trên người, cũng cảm giác cái mông bị người đàn ông bóp nóng cháy, nếu như không phải cậu bé đang quấn lấy, phỏng chừng cô sẽ đạp anh lăn xuống giường.
“Cô giáo tiên nữ, bố con bị gì vậy, tại sao bố lại muốn đè cô?”
Lê Hương nhìn thoáng qua người đàn ông trên giường, anh hơi khép mi, áo sơ mi trắng hơi mỏng theo lồng ngực to lớn phập phồng lúc lên lúc xuống, ánh mắt đi xuống, cô liếc quần tây của anh rồi lập tức dời đi ánh mắt: “Ừm… Tiểu Dịch Dịch, bố con uống say.”
“Bố uống rượu? Không phải đâu, con không ngửi được mùi rượu.” Nói rồi cậu nhóc leo đến cạnh bó mình dùng mũi ngửi một cái, không có mùi rượu mà.
Đôi mắt to tròn của cậu bé cũng dời xuống, cũng rơi trên quần tây của người đàn ông, cái nhìn này cậu lại càng hoảng sợ: “Cô giáo tiên nữ, chỗ này của bố con có một cái bọc lớn, lẽ nào bố con ngã bệnh rồi ạ?”
Lê Hương cảm giác nét đỏ ửng trên khuôn mặt của cô đã lan tràn đến vành tai trắng như tuyết: “Tiểu Dịch Dịch, bố con không bị bệnh…”
“Vậy bố con bị gì vậy ạ?”