Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 1246



CHương 1246:

 

Sẽ không đâu.

 

Lê Hương đi vào phòng, cô kéo ngăn kéo ra, lấy ra một viên thuốc, cô chuẩn bị đặt thuốc ở trong miệng trực tiếp nuốt xuống.

 

Thế nhưng, lúc này một bàn tay to thò qua, siết lầy cổ tay trắng mảnh khảnh của cô, Lê Hương ngoái đầu nhìn lại, trực tiếp đụng phải cặp mắt nguy hiểm của Mạc Tuân.

 

Anh đi theo qua, ngăn cô uống thuốc.

 

“Mạc Tuân, anh làm cái gì, để tôi uống thuốc đã.” Lê Hương muốn rút cổ tay trắng mình về.

 

Mạc Tuân nhìn Lê Hương một chút, lại nhìn viên thuốc kia, đôi môi mỏng phát động, lạnh lẽo hỏi: “Đây là thuốc gì?”

 

Lê Hương lộp bộp giật mình, dự cảm không lành vừa rồi gần như được kiểm chứng, anh thực sự nghỉ ngờ viên thuốc này.

 

Ba năm sau Mạc Tuân giống như con báo săn ưu nhã thả bước trong rừng, chỉ cần ngửi được một chút mùi, anh liền trở nên cảnh giác, cô đã lừa gạt anh một lần, lại lừa anh lần thứ hai chắc không có khả năng rồi.

 

Cô sắp lộ rồi.

 

Nếu như anh biết cô hiện tại phải dựa vào loại thuốc này mới có thể thân thiết với anh, anh nhất định sẽ giận dữ, hậu quả kia chắc chắn sẽ không chịu nỗi.

 

Lê Hương nỗ lực để mình duy trì bình tính: “Đây là thuốc tránh thai, anh làm sao vậy, anh mau buông tay, anh làm tôi đau.”

 

Cặp mắt kia của Mạc Tuân sắc bén như chim ưng nhìn cô chằm chằm, thể như tia X quang muốn xuyên thủng cô: “Lê Hương, tôi sẽ cho cô một cơ hội, nói, đây là thuốc gì?

 

“Mạc Tuân, cho dù anh cho tôi một trăm lần cơ hội một nghìn lần cơ hội, đáp án của tôi đều chỉ có một, đây chính là thuốc tránh thai!”

 

Mạc Tuân liếc mắt cô thật sâu, sau đó từ trong cổ họng bật ra tiếng cười khàn khàn âm u: “Ha.”

 

Anh bật cười, lộ ra hàm răng trắng đáng sợ.

 

Anh có ý gì?

 

Anh đang suy nghĩ cái gì?

 

“Mạc Tuân, tôi…”

 

Lê Hương còn chưa nói hết lời, bởi vì Mạc Tuân vươn ngón tay thon dài, trực tiếp lấy mắt viên thuốc trên đầu ngón tay cô: “Cô đã không chịu nói thật, vậy bây giờ tôi tìm người thử xem thành phần bên trong viên thuốc này, Lê Hương, nếu như tôi phát hiện cô lừa dối tôi, vậy cô chết chắc!”

 

Mạc Tuân cầm viên thuốc, đi nhanh ra ngoài.

 

Anh lại muốn tìm người kiểm tra thành phần thuốc, thành phần thuốc tránh thai và thuốc kích dục tuyệt nhiên bất đồng, chỉ cần thử một chút sẽ bị lộ.

 

“Mạc Tuân, anh đừng như vậy!” Lê Hương đuồi theo, vươn cánh tay chặn đường đi của anh lại.

 

Mạc Tuân dừng bước, giữa mi tâm anh tuần dâng lên tầng sương lạnh âm lãnh: “Lê Hương, đã đến lúc này, cô còn không chịu nói thật?”

 

Hàng mi dài của Lê Hương run lên thật mạnh, cô biết chuyện này chắc chắn không dối gạt được, cô hiện tại chủ động thẳng thắngdù sao cũng tốt hơn anh điều tra ra.

 

“Mạc Tuân, xin… xin lỗi, tôi gạt anh, thuốc này không phải thuốc tránh thai, mà là… mà là…” Lê Hương nói không nên lời.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.