Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 1288



Chương 1288:

 

Anh rất thích hôn môi với cô.

 

Không chỉ có thể thấy được tần suất hôn ngày càng thường xuyên của anh, khi anh hôn cô, giống như đang nếm một chiếc bánh pudting ngon mềm, hấp thụ hương vị ngọt ngào của cô mà thưởng thức, làm cô thoải mái.

 

Anh thực sự là một người đàn ông có thể khiến phụ nữ mê đắm về mọi mặt.

 

Lê Hương nhanh chóng đẩy anh ra.

 

Mạc Tuân không miễn cưỡng, buông lỏng môi cô ra, chôn đầu ở cổ của cô thở hỗn hẻn máy nhịp: “Ngoan, đi lên, đừng quậy, càng quậy tôi càng khó chịu.”

 

Thân thể anh thực sự rất khó chịu.

 

Lê Hương mơ hồ đoán được anh đang nói cái gì, cô nhìn thoáng qua bốn phía, vô số ánh mắt chằm chằm nhìn bọn họ, nhất là đám con gái, quả thực bị vẻ bá đạo của anh mê không lối thoát, hận không thể thay cô thành chính mình.

 

Lúc này Lê Hương cũng cảm giác một ánh mắt ác độc đồ kị rơi vào trên người cô, cô ngẳng đầu nhìn lên, nhanh chóng thấy được Thẩm Lê.

 

Thẩm Lê cũng tới, đôi mắt ghen tị muốn bốc hỏa đâm thẳng rơi vào trên người cô.

 

Thẩm Lê đứng ở chỗ có thể thấy hai người nghiêng người, Mạc Tuân đặt nửa người trên người Lê Hương, hai người hôn rất lâu, không chút nào cám ky ánh mắt của người khác, hôn rất động tình.

 

Ánh mắt Thẩm Lê chu du trên người Mạc Tuân, áo quần ướt nhẹp làm lộ rõ vóc người rắn chắc cao to ấy.

 

Dáng người anh không làm cậu ấm cực phẩm thực sự là đáng tiếc, phụ nữ nhìn chút toàn thân đã như nhữn ra.

 

Thẩm Lê hận không thể biến thành Lê Hương, vì sao cô ta không gặp được người đàn ông như vậy?

 

Phụ nữ đều khó có thể cự tuyệt kiểu đàn ông như thế.

 

Vành tai trắng như tuyết của Lê Hương có chút đỏ, cô vẫn biết thẹn, nên đẩy anh ra: “Anh buông ra đã rồi tôi mới đi lên được.”

 

Mạc Tuân ôm vòng eo nhỏ của cô, khàn giọng: “Ôm thêm chút nữa, tôi như vậy không có cách nào đi ra ngoài.”

 

Nói xong anh lại bồi thêm một câu: “Cô cũng không hy vọng lại thêm một Thẩm Lê khác, đúng không?”

 

Lê Hương đạp anh một cái: “Tôi tình nguyện anh được mỹ nữ vòờn quanh, tương lai vui vẻ chìm trong cực lạc, sau đó tận lực mà chết!”

 

Mạc Tuân khẽ bóp eo nhỏ cô: “Tin tưởng bản thân đi chứ, một mình cô cũng có thẻ làm được.”

 

E2 CUDI Lê Hương bắt đầu giãy dụa trong cánh tay như thép của anh, như rắn nước vặn vẹo.

 

Mạc Tuân nhíu mày kiếm, đẩy cánh tay cô ra, trong tròng mắt hẹp sâu dâng lên ngọn lửa đỏ sậm, anh khàn giọng khiển trách: “Đi lên! Càng ôm càng khó chịu!”

 

Lê Hương dùng cả tay chân đứng lên, cong giò chạy.

 

Nhìn thân ảnh nhỏ xinh biến mát, Mạc Tuân xoay người lên bờ.

 

Thẩm Lê đứng cách gần đó, lúc này đến bên người Mạc Tuân, dịu dàng nói: “Anh trai chị Lê ơi, em…”

 

Mạc Tuân chẳng buồn liếc đến cô ta, trực tiếp sượt ngang qua người cô ta.

 

Cái này khiến Thẩm Lê thiếu chút nữa tức hộc máu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.