Chương 1290:
Mạc Tuân cũng nhìn cô, chỉ thấy trong tròng mắt cô gái linh động lóe ra vẻ tinh ranh, còn có mấy phần trêu cợt anh, lưu chuyển lóng lánh, câu lòng người ngứa ngáy.
Cõi đời này có ngàn vạn cô gái, linh hôn thú vị ngàn dặm mới tìm được một.
Cô còn dám “hửm” với anh, đầu lưỡi Mạc Tuân đỉnh trên hàm phải anh tuắn, cúi đầu bật cười một tiếng.
Lê Hương cũng cảm giác anh cười không có ý tốt: “Hai người cứ trò chuyện đi, tôi đi trước.”
Lê Hương chạy trối chết.
Mạc Tuân cũng không thu hồi ánh mắt, anh nhìn thân ảnh mềm mại của Lê Hương biến mắt trong tầm mắt mình.
Một màn này đều bị Thẳm Lê thu hết vào mắt, Thẳm Lê nhìn ánh mắt Mạc Tuân chu du trên người Lê Hương, là ánh mắt người đàn ông nhìn phụ nữ, vô cùng thân mật.
Thẩm Lê ghen ty siết chặt nắm tay: “Anh Hạ, em…”
Lịch sử lần nữa tái diễn, Mạc Tuân căn bản không hứng thú nghe cô ta nói cái gì, anh xoay người rời đi.
Thẩm Lê nhìn Mạc Tuân, đồ sộ anh tuấn, tuy trên người anh chỉ là quần đen áo đen thông thường, nhưng lại xuyên qua chất vải tỏa ra khí chất đẳng cấp, như thể bộ đồ trên người anh là hàng hiệu đỉnh cấp vậy.
Khí chất một người đàn ông quan trọng hơn bề ngoài anh tuấn, bởi vì khí chất là tổ hợp của quyền thé, tiền tài, thân phận.
Thẩm Lê cảm thấy trên người anh có một khí tràng cường đại không cần phải khoe khoang cũng không thẻ che giấu, làm người ta mê muội.
Nhưng, anh lần nữa xem cô ta là không khí, khiến cô ta thành kẻ diễn hài, tự mình đa tình.
Thẩm Lê siết chặt quyền, hừ lạnh một tiếng cũng đi.
Đi tới nơi bóng tối, phía trước đột nhiên xuất hiện một người, là bác Thẩm.
“Mẫu phi.” Thẳm Lê nhanh chóng đi lên trước, cô ta xé tắm mặt nạ da xinh đẹp mà kiều tiếu kia xuống, lộ ra bộ mặt thật.
Thẩm Lê chính là… Thượng Quan Mật Nhi!
Còn bác Thẩm chính là… Họa phi!
Họa phi bị giam trong lãnh cung vương thất, nhưng bằng thủ đoạn của bà ta, muốn rời khỏi lãnh cung rất dễ, hiện tại bà ta mang theo Thượng Quan Mật Nhi đến cạnh Mạc Tuân và Lê Hương, muốn mượn cơ hội mà phát động.
Sắc mặt Họa phi có chút âm trầm, thất bại liên tiếp khiến bà ta hết sức lo lắng: “Thế nào Mật Nhi, Mạc Tuân có để con đến gần người không?”
Thượng Quan Mật Nhi lắc đầu: “Không có, mẫu phi, chỉ cần là nơi Lê Hương xuất hiện, ánh mắt Mạc Tuân liền đi theo con ả, trong mắt của anh ấy như thể không có người phụ nữ khác ây.”
“Chúng ta không thể đợi thêm nữa, bên cứu viện của bọn họ đã trên đường tới rồi, tận dụng thời cơ, thời gian mất rồi thì không lấy lại được nữa đâu.” Họa phi ngưng trọng nói.
Thượng Quan Mật Nhi cũng lộ ra quyết tâm phải thắng: “Trên người Mạc Tuân chảy xuôi dòng máu Xích Tử mà Hoa Tây Châu trăm năm qua mới có, huyết thống vô cùng thuần khiết, tương lai nhất định sẽ quân lâm thiên hạ, con nhất định phải đứng bên người anh ấy, trở thành vương hậu của anh ấy!”
Họa phi gật đầu: “Đến lúc đó Giao Nhân tộc chúng ta có thể cùng Hoa Tây Châu phồn vinh hưng thịnh, mà Lan Lâu, nhất định phải hoàn toàn tiêu vong!”