Chương 1291:
Thế lực Giao Nhân tộc vẫn thẩm thấu trong hậu cung Hoa Tây, sủng phi của quân vương Hoa Tây nhiều thế hệ đều có người của Giao Nhân tộc, cho nên năm đó bọn họ đều biết người chính thức có được dòng máu Xích Tử thật ra là Mạc Tuân.
Một khắc kia khi Mạc Tuân xuất hiện ở Hoa Tây Châu trở đi, Họa phi và Thượng Quan Mật Nhi đã dán chặt mắt lên người anh, tất phải có được Mạc Tuân.
Thượng Quan Mật Nhi về tới trong phòng mình, ả nhìn về phía đứa nha hoàn bên cạnh: “Sai người chuẩn bị nước nóng cho tôi, tôi muốn tắm rửa.”
“Vâng, tiểu thư.”
“Chờ một chút, bây giờ ngươi phải đi tìm anh Hạ, nói ta có chuyện quan trọng tìm anh ấy, bảo anh ấy đêm khuya đến phòng của ta.”
“Vâng.” Nha hoàn đi ra ngoài.
Thượng Quan Mật Nhi đi tới phía sau bình phong, ả cởi chiếc váy bên ngoài ra, bên trong mang chiếc váy hai dây ngắn cũn cỡn, da thịt trắng nõn lộ ra.
Vóc người của ả hết sức uyễển chuyển, ả còn đưa tay cố ý kéo đai đeo váy ngắn xuống.
Dáng vẻ này của ả, không đàn ông nào không động tâm!
Ánh mắt anh thủy chung đặt trên người Lê Hương, ả cũng không tin ả không thể đoạt được anh!
Rất nhanh, bên tai truyền đến một chuỗi tiếng bước chân, nha hoàn ở phía ngoài nói: “Tiểu thư, anh Hạ tới rồi ạ.”
Thượng Quan Mật Nhi nhanh chóng xoay người, xuyên qua bình phong ả nhìn thấy dáng người cao to của Mạc Tuân, anh tới thật: “Cô đi xuống trước đi.”
Nha hoàn nhanh chóng lui xuống.
Thượng Quan Mật Nhi nhìn người đàn ông: “Anh Hạ, sao anh còn đứng ở đó, anh mau vào đi, em có lời muốn chính miệng nói với anh.”
Mạc Tuân ngẳng đầu, nhìn về dáng vẻ thoát ẩn thoát hiện sau bình phong, câu môi mỏng cười như không cười, toát lên vẻ nhạt nhẽo: “Thẩm tiểu thư, tôi thấy cô là chẳng có gì muốn nói, tôi đi trước.”
Anh xoay người rời đi.
Anh đi rồi?
Thượng Quan Mật Nhi tuyệt đối không ngờ rằng ả phái người mời anh tới, anh dĩ nhiên một cơ hội nhỏ nhoi cũng không cho ả, ngay cả có lệ cũng lười phải làm.
Không thể để anh đi như vậy.
*A, bốc cháy rồi!”
Thượng Quan Mật Nhi hét lên một tiếng, nhanh chóng đi ra ngoài, từ phía sau ôm lấy Mạc Tuân.
Mạc Tuân dừng bước.
Ôm được người đàn ông cao to tuần tú này, Thượng Quan Mật Nhi dính chặt mặt lên bờ lưng rộng của anh, ả thực sự rất thích anh.
Không riêng gì bởi vì anh sở hữu dòng máu Xích Tử, mị lực đàn ông trên người anh quá nồng đậm, hắp dẫn ả, làm ả khuất phục, hãm sâu.
“Anh Hạ, anh đừng đi mà, em sợ…”
Lời còn chưa nói hết, một tiếng nói thanh lệ vang lên: “Bốc cháy rồi, lửa đang ở đâu vậy? Đừng sợ, tôi tới rồi!”