Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 1317



Chương 1317:

 

*Có dám hướng cam xuống chút không, tôi là phụ nữ đây còn thèm thân thể của các cô ấy.”

 

“Bên cạnh Linh mỹ nhân nhất định là Quán mỹ nhân rồi, Nam Quán Bắc Linh, đây là dung nhan thần tiên gì thế hả?

 

Có Dạ Cần nhanh chóng cắt điện thoại , hướng ra ngoài, lúc đi còn nhắc nhở bạn tốt Mạc Tuân một câu: “Cậu đi ra ngoài một chút đi.”

 

Mạc Tuân và Có Dạ Cần đều đi ra, Thượng Quan Mật Nhi không biết chuyện gì xảy ra, ả tự nhiên cũng đi theo ra ngoài.

 

*Cố tổng, anh gọi chúng tôi ra ngoài làm gì thế?”

 

Một giây kế tiếp Thượng Quan Mật Nhi liền khựng lại, bởi ả thấy được Lê Hương và Diệp Linh trên boong.

 

Con ngươi Thượng Quan Mật Nhi co rụt, sắc mặt nhanh chóng trở nên vô cùng xấu xí, vì ả thấy được Lê Hương mặc bộ bikini giống hệt ả, hai người đụng hàng.

 

Nếu như nói ả là “giả non”, vậy Lê Hương là “thật non”, dưới sự phụ trợ của sắc vàng, cánh tay cô như ngó sen, mái tóc dài như tơ lụa tung bay trong gió, thực sự là thanh thuần có thể bóp ra nước.

 

Thượng Quan Mật Nhi tuy rất ghét Lê Hương, nhưng từ lúc đổi khuôn mặt, mỗi ngày ả dậy thấy khuôn mặt nhỏ tuyệt sắc trong gương tâm tình đều sẽ trở nên đặc biệt tốt, ả rất ưa thích sắc đẹp của Lê Hương.

 

Nhưng bây giờ ả đột nhiên ý thức được một vấn đề, tuy ả đổi mặt, nhưng thân thể không đồi.

 

Giờ khắc này làm cho Thượng Quan Mật Nhi rõ ràng nhận thức không gì sánh được giả chính là giả, vĩnh viễn không thể được như thật.

 

Thượng Quan Mật Nhi nhìn về phía Mạc Tuân bên người, chỉ thấy ánh mắt Mạc Tuân rơi vào Lê Hương, chưa từng dời đi.

 

Mạc Tuân nhìn Lê Hương, con ngươi thâm thúy hơi co rút lại một chút, rất nhanh anh liền mím môi mỏng, giữa mi tâm anh tuấn dâng lên tầng khói mù.

 

Bởi vì bên người Lê Hương và Diệp Linh xoay quanh nhiều thế gia công tử, một thế gia công tử trong đó ánh mắt vẫn rơi vào Lê Hương, rõ ràng đã thích Lê Hương rồi.

 

Lê Hương cũng không nhiệt tình đáp lại, nhưng theo lịch sử cô cũng gật đầu phụ họa vài lần, trên boong thuyền gió rất to, phát động mái tóc bên quai hàm cô, Mạc Tuân nhìn đường nét trên gò má cô, mơ hồ lộ ra vài phần tiên khí cùng tuyệt sắc.

 

Thượng Quan Mật Nhi nhanh chóng lộ ra vẻ mặt đố kị phẫn hận, nhưng ả dịu dàng nói: “Wow, dáng người Tình Nhi thật sự rất đẹp đó, Linh Linh nói rất đúng, nha hoàn của em thực sự rất thích hợp mặc bikini, cô xem những thế gia công tử kia đều bị nha hoàn em mê hoặc.”

 

Nói rồi Thượng Quan Mật Nhi kéo lại Mạc Tuân: “Lúc trước em kêu anh giúp em giới thiệu cho cô ấy mấy người có tiền, hiện tại xem ra không cần, nha hoàn này của em rất có bản lĩnh, được rất nhiều đàn ông chào đón, bây giớ đám đàn ông kia đều vây quanh cô ấy rồi, chỉ tiếc mặt của cô ấy còn chưa đủ xinh đẹp, bằng không sẽ có càng nhiều người đàn ông vì cô điên cuồng hơn.”

 

Thượng Quan Mật Nhi không ngừng bôi đen Lê Hương, cuối cùng vẫn không quên ở trước mặt Mạc Tuân nhấn mạnh chữ “khuôn mặt”.

 

Lê Hương đã cảm giác được có người đang nói xấu cô, cô quay đầu, nhìn lại.

 

Mạc Tuân lập tức liền thấy Lê Hương, bây giờ mặt của Lê Hương là Tình Nhi, hoàn toàn chính xác cũng không xinh đẹp, nhiều lắm chỉ thanh tú, nhưng trên mặt cô nạm một đôi mắt trong vắt, lúc hàng mi dài rung động, hết sức thanh thuần động nhân.

 

Lê Hương chỉ dựa vào. “phần cứng” trên người thành công đền bù chỗ thiếu hụt trên gương mặt này, Mạc Tuân nhìn cô, đã cảm thấy rất khó dời mắt đi.

 

Chính vì vậy, khuôn mặt tuần tú kia đã âm trầm có thể nặn ra nước, bởi vì anh phát hiện lực hấp dẫn của tiểu nha hoàn này với anh càng lúc càng lớn.

 

Dường như đã lớn đến mức anh không còn cách nào kháng cự.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.