Chương 1328:
Nếu không, anh sẽ không ăn dấm chua.
Nếu không, anh sẽ không vì cô đánh nhau.
Nếu không, anh sẽ không ở trước mặt cô lộ ra mê man như vậy.
Lê Hương mềm lòng, cô đặt tất cả tiền cược lên người anh, tuy là cô còn chưa thắng, nhưng anh giờ phút này đã khiến cô sinh lòng thỏa mãn.
Lê Hương cúi đầu, nhanh chóng phủ lên đôi môi mỏng của anh, hôn một cái.
Đồng tử Mạc Tuân co rụt, cô hôn anh!
Mặc dù là nụ hôn chuồn chuồn lướt nước, thế nhưng môi cô thơm mềm, còn mang theo mùi hương thiếu nữ mà anh thích.
Mạc Tuân bóp chặt vòng eo nhỏ mềm của cô, kéo cô ngồi trên bắp đùi của mình. Hiện tại Lê Hương ngã ngồi trên bắp đùi của anh, cô nâng đôi mắt trong vắt nhìn anh.
Mạc Tuân vươn bàn tay to, đan bàn tay vào mái tóc cô, sau đó anh chậm rãi cúi đầu, môi mỏng rơi trên đôi mắt cô.
Anh đang hôn đôi mắt cô, một lần lại một lần.
Lê Hương ôm lấy vòng hông của anh, để anh hôn, ánh đèn soi xuống hai người, vô cùng thân thiết mà lưu luyến.
Một lát sau, Mạc Tuân dời môi mỏng xuống, chậm rãi lấn tới trên đôi môi đỏ mọng của cô.
Càng ngày càng gần, cũng sắp sửa chạm đến.
Thế nhưng lúc này Mạc Tuân đột nhiên mở mắt ra, anh như là thanh tỉnh, trực tiếp đẩy Lê Hương trong ngực ra.
Lê Hương đứng lên, Mạc Tuân bước đến rồi cửa sổ phía trước, anh một tay chống thắt lưng, cả người giãy dụa xốc xéch: “Chúng ta không thể, cô đi đi.”
Anh bảo cô đi.
Kỳ thực Lê Hương có thể hiểu được anh, anh trúng mị thuật của Thượng Quan Mật Nhi, vẫn chưa nhận ra cô, anh không muốn phản bội cô.
Cho nên bây giờ anh bị cô hắp dẫn không kiềm chế được đều sẽ có cảm giác tội lỗi, điều này làm cho anh không thể nào tiếp thu được, anh cũng không muốn vượt qua bước cuối cùng này.
Hiện tại người thống khổ nhát chính là anh.
Lê Hương nhìn anh một cái, sau đó thực sự xoay người rời đi.
Hiện tại trong phòng chỉ còn sót lại mỗi Mạc Tuân, Mạc Tuân cảm giác mình cần yên lặng một chút, anh phải suy nghĩ thật tốt một chút chính mình đến tột cùng đang làm cái gì.
Người anh yêu là Lê Hương, tại sao phải lại sinh ra cảm giác mãnh liệt với mộttiỀu nha hoàn như vậy?
Lúc này “cạch” một tiếng, cửa phòng lần nữa mở ra, có người đi đến.
Mạc Tuân cũng không quay đầu, anh chỉ là mấp máy môi mỏng: “Không phải bảo cô đi à, sao cô lại trở về?”
Người phía sau không nói gì, thế nhưng đã đi tới, rất nhanh hai tay nhỏ bé ôm lấy eo anh, thân thể mềm mại của người phụ nữ từ phía sau dính vào.
Mạc Tuân nhắm hai mắt, yết hầu trượt lên trượt xuống, anh là một người người đàn ông bình thường, cũng có nhu cầu sinh lý, từ lần từ biệt ở Đế Đô, anh cũng chưa từng chạm qua phụ nữ.
Hai lần gặp gỡ tiểu nha hoàn kia thân thể anh đều có cảm giác rất mãnh liệt, ngay mới vừa rồi anh rất muốn hôn cô, còn muốn đẩy cô ngã trên giường…