Chương 1342:
Thượng Quan Mật Nhi trực tiếp đụng phải cặp mắt đen thẳm kia của Thượng Quan Húc, anh ta im lặng nhìn ả, dường như đã sớm xem thấu tắt cả.
Nguy rồi.
Thượng Quan Mật Nhi trong lòng lộp bộp giật mình, hai chén trà kia bị đánh tráo, ả uống chén trà bị bỏ thuốc!
Trời ạ.
Thượng Quan Mật Nhi khiếp sợ há hốc miệng ra, ả sao cũng không ngờ ly trà mình hạ thuốc lại bị chính mình uống, hiện tại xem ra Thượng Quan Húc đã đoán được tám chín phần, nơi này chính là Cửu Lăng vương phủ, ả có về được hay không đây?
“Cửu Lăng vương, em thấy được ở đây nực quá, em muốn ra ngoài hóng gió chút.” Thượng Quan Mật Nhi nhanh chóng đứng lên, cũng không quay đầu đi ra.
Lê Hương trong lòng hết chỗ nói rồi, cô cũng đoán được Thượng Quan Mật Nhi hạ thuốc Thượng Quan Húc rồi bị cắn trả, đây thật là đối thủ heo là ả, đồng đội heo cũng là ả!
Thượng Quan Húc người ta đã sớm biết tất cả, nhưng không đâm thủng, mà âm thầm thay đổi trà, sau đó thờ ơ lạnh nhạt quan sát.
Lê Hương cũng đi theo.
Thượng Quan Mật Nhi và Lê Hương đều đi, lúc này Vương Dung đi đến: “Cửu Lăng vương, Lan Lâu công chúa này đến tột cùng muốn làm cái gì, Lan Lâu công chúa chúng ta quen biết trí kế vô song, cô ấy không dùng thủ đoạn bản thỉu như thé, tôi cũng mở rộng tầm mắt luôn tôi.”
Thượng Quan Húc ưu nhã nhấp ngụm trà: “Vừa rồi tôi nhìn mặt Lan Lâu công chúa, thuốc này không phải thuốc đứng đắn gì.”
“Lan Lâu công chúa lại hạ thuốc kia cho anh? Cô ấy muốn gì thế?” Vương dung biểu thị mình cũng không hiểu vị Lan Lâu công chúa này, ấn tượng của cô ấy với Lê Hương Vĩnh viễn dừng lại ở một đêm kia dưới tàng cây hoa lê, cô vươn cánh tay thon dài nhỏ bé tháo vành mũ màu đen xuống, lộ ra dung nhan tuyệt sắc khuynh thành, toát ra một thân phong hoa.
“Không nên gấp, cô ấy muốn làm gì chúng ta rất nhanh sẽ biết.” Thượng Quan Húc thản nhiên nói.
Thượng Quan Mật Nhi nhanh chóng chạy ra, hiện tại mặt ả đã nung đỏ giống như tôm luộc nấu chín, trên người càng ngày càng nóng.
Hiện tại ả trúng thuốc, nên làm cái gì bây giờ?
Thượng Quan Mật Nhi hai chân mềm nhữn, trực tiếp ngã ngồi trên mặt đắt.
Lê Hương tới, Lê Hương trên cao nhìn xuống, đôi mắt sáng lạnh thấu xương nhìn ả: “Thượng Quan Mật Nhi, mày lại làm chuyện ngu xuẩn gì nữa?”
“Lê Hương, mày có thể mở miệng nói chuyện được rồi?”
Lê Hương đưa tay sờ một cái cổ họng của mình, vừa rồi viên thuốc Cửu Lăng vương cho cô kia thật sự là linh đan diệu dược, cô mới vừa uống vào đã có thể lên tiếng.
Mấy năm nay Cửu Lăng vương Thượng Quan Húc quyền khuynh khắp nơi, quý phủ hiếm quý dị bảo của anh ta nhiều vô số kể, không hề kỳ quái.
“Thượng Quan Mật Nhi, có phải mày bỏ thuốc Cửu Lăng vương, muốn hãm hại tao và Cửu Lăng vương đúng không? Giờ thì hay lắm, mày phản phệ tự thân, tao xem mày kết cuộc như thế nào? Mày biết cuối cùng mày sẽ chết như thế nào không? Nhất định sẽ bị sự ngu xuẩn của mày hại chết!” Lê Hương ác độc nói.
*“.” Thượng Quan Mật Nhi muốn phản bác, nhưng ả không phản bác được, tỉ mỉ nghĩ lại, ả thật sự quá ngu, ả chỉ có thể miễn cưỡng tiếp nhận hiện thực này: “Lê Hương, mày đừng có ở đấy nói mát, hiện tại tao và mày ở Cửu Lăng vương phủ, tao không đi được, mày cũng sẽ xong đời theo tao!”
Lúc này bên ngoài liền truyền đến tiếng Thượng Quan Húc: “Lan Lâu công chúa, cô có khỏe không?”
Thượng Quan Húc tới, ở ngay cửa.