Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 1393



Chương 1394:





Tô Thành đi theo sau một đường, cuối cùng hai người bọn họ ngừng lại, Mạc Từ Tước lấy ra một túi quà tỉnh xảo, trong túi là một đôi che tai bằng nhung màu đen, Mạc Từ Tước tự tay đeo đôi che tai lên hai vành tai nhỏ của Liễu Anh Lạc.






Liễu Anh Lạc sợ lạnh, trên đường đi hai lỗ tai nhỏ đã sớm đông lạnh đỏ ửng.





Thời điểm đó Tô Thành còn chưa tiếp xúc qua xa xỉ phẩm, nhưng ông ta nghe cô giáo đã từng nói muốn một bộ che tai kia, bộ che tai hình như rất giống với bộ của Mạc Từ Tước đưa ra, giá cả trên trời, hình như cũng mắy vạn.





Đây chính là điểm khác biệt lớn nhất của ông ta và người đàn ông Mạc Từ Tước này, Mạc Từ Tước thuận tay đã có thể có được trân bảo, xuất thân nổi tiếng tự ông đã có gu thẩm mỹ không tầm thường, giống như khối vàng tỏa sáng.





Ngày đó Liễu Anh Lạc mặc áo khoác nhung đen, trên tai đeo bộ che tai ông đưa, thanh lệ tuyệt sắc, trong trẻo khiến người ta không dời mắt nồi.






Hai bàn tay to của Mạc Từ Tước đặt trên bộ che tai, ông tròng mắt nhìn bà, hai người nói câu đầu tiên trong đêm đó, ông thấp giọng hỏi: “Có phải em… sợ anh hay không?”





Liễu Anh Lạc từ đầu đến cuối không ngẳng đầu lên, bà cúi cái đầu nhỏ, không nói lời nào.





Tô Thành hiểu rất rõ Liễu Anh Lạc, một cô gái nhỏ, cho dù cuộc đời đẩy bà vào tuyệt cảnh, bà vẫn có thể đạm nhiên như cũ, bà có một trái tìm rất sáng suót.





Đêm đó Liễu Anh Lạc rất an tĩnh rất ngoan ngoãn, đối với Mạc Từ Tước cũng không nhiệt tình, bà biểu hiện rất bình thường, thế nhưng, quá bình thường ngược lại rất khác thường.





“Em là sợ anh, hay là sợ gả cho anh? Dù là gì, em cũng không cần sợ, Mạc gia chúng anh rất đơn giản, mẹ anh thấu tình đạt lý, tính cách phóng khoáng, bà ấy sẽ thích em, hơn nữa anh đã chuẩn bị phòng cưới, chúng ta kết hôn xong sẽ ra đó ở, sẽ không để cho em và bà ấy có mâu thuẫn.”





“Còn về anh, anh là thật tình muốn cưới em, anh sẽ giải quyết khốn cảnh kinh tế bây giờ của Liễu gia, em muốn cái gì, anh đều có thể cho em, em có thể cậy thế anh, ỷ lại anh, đương nhiên anh cũng muốn một người vợ, trong mắt trong lòng cô ấy đều là anh, có thể chứ?”





Mạc Từ Tước khẽ nói với bà, không giống với những lời ngon tiếng ngọt tầm thường kia, ông đã giải quyết hét tất cả vướng bận trong lòng bà về cuộc hôn nhân này, ông sẽ trở thành núi cao của bà, trở thành vách tường vững chãi nhất để bà bà dựa vào trong cuộc đời này, bà không cần làm gì, chỉ cần… trong mắt trong lòng đều là ông, gả cho ông, yêu ông và để ông yêu.





Đổi thành bất kỳ một người phụ nữ nào trên thế gian này, đều sẽ động tâm với Mạc Từ Tước.





Khi đó Liễu Anh Lạc chậm rãi ngắng đầu lên, đôi mắt hạnh sóng sánh nước nhìn khuôn mặt tuần tú của Mạc Từ Tước, long lanh nhìn ông.





Mạc Từ Tước cúi đầu, muốn hôn bà.





Thế nhưng nụ hôn này bị cắt ngang, bởi vì chiếc Rolls- Royce sang trọng lái tới.





Mạc Từ Tước dừng động tác, khuôn mặt bé nhỏ của Liễu Anh Lạc lại đỏ bừng, lại cúi đầu xuống thật thấp.





“Vậy… anh đi trước.”





Liễu Anh Lạc gật đầu: “Dạ.”





Rồi Mạc Từ Tước lên xe, rời đi.





Tô Thành ở phía sau nhìn Liễu Anh Lạc, Liễu Anh Lạc cũng không lập tức trở về, bà chỉ đứng tại chỗ, nhìn hướng Mạc Từ Tước rời đi.





Bà đứng ở đó, nhìn thật lâu.





Tô Thành nhắm hai mắt, ép buộc chính mình từ trong ký ức xa xôi tỉnh lại, ông ta còn đang không ngừng gõ cửa, chỉ cần nghĩ đến Liễu Anh Lạc bây giờ đang ở bên trong, với hành vi cầm thú của Mạc Từ Tước, không biết sẽ làm gì với Liễu Anh Lạc, lòng ông ta liền nóng như lửa đốt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.