Chương 1470:
Hôm nay Liễu Anh Lạc mặc một thân sườn xám, bên ngoài mặc áo choàng dệt len áo dệt hở cổ, thanh lệ mà ôn uyễn đứng lặng trong gió, gió đêm phát động mái tóc dài của bà, tóc dài quấn trên mặt, bà vén vài lọn tóc dài ra sau tai, nhìn Mạc Từ Tước: “Không sao, hôm nay cảm ơn anh, tôi không về với anh nữa.”
Advertisement
Mạc Từ Tước nhìn bà chằm chằm, như cười như không: *Tôi không đùa với em, Liễu Anh Lạc, bây giờ em vẫn là vợ Mạc Từ Tước tôi.”
*.” Liễu Anh Lạc nhớ tới năm đó bà nhảy từ phòng Kiều xuống, một lần đi chính là hai mươi năm, hai người quả thật chưa làm giấy ly hôn.
“Chúng ta tìm thời gian đến cục dân chính ly hôn đi! Dù sao… chúng ta ở riêng nhiều năm như vậy, hôn nhân đã sớm mắt hiệu lực.” Liễu Anh Lạc nói.
Mạc Từ Tước mím đôi môi mỏng, cũng không tiếp lời.
Advertisement
Lúc này Lâm Thủy Dao đã đi tới: “Anh Lạc, chúng ta đi thôi.”
“Ừ.” Liễu Anh Lạc theo Lâm Thủy Dao lên xe.
Lê Hương cũng từ Cửu Lăng vương phủ đi ra: “Mẹ, dì Anh Lạc, các mẹ đi trước đi, con đợi Mạc tiên sinh đã.”
“Lê Hương, chúng ta phải trở về.” Lâm Thủy Dao nghiêm mặt nói.
Lê Hương phát hiện trên mặt Lâm Thủy Dao khác lạ, hiện tại sắc mặt Lâm Thủy Dao rất nghiêm túc: “Mẹ, làm sao vậy?”
Lâm Thủy Dao nhỏ giọng nói: “Lê Hương, bà bà tới!”
Bà bà?
Nghe được bà bà tới, trong lòng Lê Hương lộp bộp giật mình, mỗi một công chúa đảm nhiệm của Lan Lâu Cổ Quốc đều giao cho một bà bà đức cao vọng trọng nuôi dưỡng, vị bà bà này kỷ luật nghiêm minh, quản giáo công chúa, địa vị ngang hàng với thái hậu, nhận được toàn bộ tôn trọng và kính yêu của Lan Lâu Cổ Quốc.
Lâm Thủy Dao được chính vị bà bà này nuôi lớn, bởi vì Lê Hương từ nhỏ lưu lạc dân gian, cho nên bà bà cũng trực tiếp liên nhiệm.
Vị bà bà này vô cùng thương yêu Lâm Thủy Dao và Lê Hương, xem hai người như con ruột mình, nhưng cũng rất nghiêm khắc.
Lê Hương không nghĩ tới bà bà tới nhanh như vậy, hơn nữa, bà bà thống hận nhất chính là Hoa Tây Châu, còn có Quân Chủ Hoa Tây Châu.
Năm đó Lan Lâu phủ quốc, máu nhuộm trường hà, hiện tại nhóm bà bà của Lan Lâu Cổ Quốc đều là người bị hại trong trận huyết sắc tận thế kia, bố mẹ của các bà đều chết trong chiến dịch đó, trong lòng của các cô vẫn thiêu đốt cừu hận liệt hỏa đối với Hoa Tây Châu.
Lê Hương chau hàng mày thanh tú, cô biết bà bà sẽ không dễ dàng xuất sơn, trừ phi… có chuyện gì trọng yếu.
Trong lòng Lê Hương có một loại dự cảm bắt tường, cô gật đầu nói: “Mẹ, dì Anh Lạc, vậy chúng ta về trước thôi.”
Ba người phụ nữ lên xe, xe sang trọng nhanh chóng lao đi.
Liễu Anh Lạc ngồi ở phía sau, mãi đến khi xe đi xa, bà vẫn có thể cảm giác được ánh mắt Mạc Từ Tước vẫn rơi trên người bà, dán sát bà.
“Anh Lạc… Anh Lạc!” Lâm Thủy Dao kêu vài tiếng.
Liễu Anh Lạc hoàn hồn, bà nhìn Lâm Thủy Dao: “Dao Dao, cậu sao vậy?”
Lâm Thủy Dao nghỉ ngờ nhìn Liễu Anh Lạc: “Anh Lạc, sao tớ lại cảm giác cậu là lạ, có phải cậu có chuyện gì gạt tớ không? Hình như lần trước cậu từ nhà Mạc Từ Tước trở về liền có chút khác thường. A, tớ biết rồi, đêm hôm đó Mạc Từ Tước có phải đã bắt nạt cậu?”