Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 1479



Chương 1480:





Mạc Tuân nhớ tới nhiều năm trước ở trong băng thiên tuyết địa, anh thiếu chút nữa liền không chống chọi được, bỗng có một giọng nói không vang vọng bên tai anh, đại ca ca, anh nhất định phải kiên trì! Đại ca ca? đại ca ca!






Advertisement



Trầm Tiểu Liên thận trọng nhìn khuôn mặt tuần tú Mạc Tuân, dưới khí tràng tự phụ cường đại của Mạc Tuân, cô ta có vẻ vô cùng nhỏ yếu khiếp đảm.





Mạc Tuân nhìn Trầm Tiểu Liên, trên ngũ quan anh tuần cũng không có bắt kỳ tâm tình sóng lớn, khiến người ta nhìn không thấu anh giờ khắc này đang nghĩ cái gì: “Cô bây giờ đi đâu, tôi bảo tài xế tiễn cô đi.”





“Không cần, tự tôi ngồi xe buýt về nhà, tiên sinh, cảm ơn anh.” Trầm Tiểu Liên cho Mạc Tuân khom người xuống thật thấp chào anh, sau đó xoay người.





*Đây là phương thức liên lạc của tôi, nều như cô về sau có khó khăn có thể gọi điện thoại cho tôi.” Mạc Tuân đột nhiên nói.






Advertisement



Lúc này Sùng Văn đã đi tới, đưa một tờ giấy cho Trầm Tiểu Liên, trên tờ giấy viết số điện thoại của Mạc Tuân.





Trằm Tiểu Liên do dự một chút, sau đó nhận tờ giấy, cô ta vừa quay đầu nhìn Mạc Tuân, sau đó xoay người đi.





Trầm Tiểu Liên đi, Sùng Văn đi tới bên người Mạc Tuân: “Chủ tử, anh mang Trầm Tiểu Liên về nhà, lại đưa phương thức liên lạc cho cô ta, chuyện này nếu để cho Lê tiểu thư biết, trong mắt Lê tiểu thư không thể chứa một hạt cát, đến lúc đó… sợ rằng khó thu xếp.”





Ánh mắt Mạc Tuân lại rơi vào tờ báo trong tay: “Vậy đừng để cho Lê Hương biết Trằm Tiểu Liên tồn tại, hiểu ý của tôi không?”





*…” Sùng Văn thật tình cảm thấy… Chủ tử đang đùa với lửa à, Lê tiểu thư cũng không phải là người dễ gạt!





Sau khi kết thúc bữa sáng, Mạc Tuân ra khỏi cửa biệt thự, lên chiếc Chiếc Rolls-Royce Phantom, Sùng Văn ở phía trước lái xe, xe sang trọng vững vàng bay nhanh ở trên đường, đi đón Lê Hương.





Mạc Tuân mở ra WeChat, gửi tin cho Lê Hương, sắp đến dưới lầu nhà em rồi.





Lê Hương hồi âm rất nhanh, em đã đến dưới lầu, chờ anh đó…





Nhìn chữ “đó” nũng nịu của cô, Mạc Tuân có thể tưởng tượng ra cô ghé vào đầu vai anh thì thầm nói với anh, yết hâu nhô ra lăn hai cái trên dưới, anh nhập chữ, nếu đã đến cục dân chín rồi vậy chỉ bằng tranh thủ, chúng ta lĩnh giấy kết hôn đi.





Anh muốn cùng cô lĩnh giấy kết hôn, như vậy thì có thể…





sau này mỗi tối đều có thể ngủ hợp pháp với cô, sau này mỗi một buổi sáng mở mắt ra đều có thể thấy cô.





Mạc Tuân định gửi đi, thế nhưng vừa lúc đó đột nhiên có một điện thoại đến.





Ai gọi?





Mạc Tuân ấn phím nhận, bên kia nhanh chóng truyền đến tiếng kêu cứu sợ hãi mà kinh hoảng của Trầm Tiểu Liên: “Cứu tôi… mau cứu tôi…”





Trầm Tiểu Liên gặp phải nguy hiểm, hiện tại gọi điện thoại cầu mong người khác cứu.





Mạc Tuân không có gì biểu tình, ngay cả tiếng nói trầm thấp từ tính cũng bằng bằng không chút phập phồng nào: “Cô bây giờ đang ở nơi nào?”





“Tôi ở… ở khách sạn Khoái Tiệp…”Trầm Tiểu Liên sợ quá khóc lên, tiếng nói như chim hoàng oanh nức nở thật thấp, khiến người ta hận không thể chắp cánh bay đến bên cạnh cô làm anh hùng cứu mỹ nhân.





Mạc Tuân cúp điện thoại, anh ngắng đầu nhìn Sùng Văn trước mặt: “Thay đổi tuyến đường, lập tức đến khách sạn Khoái Tiệp!”





Sùng Văn không phải cố ý nghe lén, thế nhưng anh đã nghe được Trầm Tiểu Liên cầu cứu chủ tử nhà mình rồi, hiện tại chủ tử nhà mình muốn đổi đường, anh hùng cứu mỹ nhân.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.