Chương 150:
Chu Bình nghĩ là Lê Hương sẽ nói gì đó, nhưng Lê Hương chỉ ngoan ngoãn gật đầu nói: “Vâng, chủ nhiệm Chu.”
Chu Bình nhếch miệng: “Lê Hương, cô có biết Xu Mật của chúng tôi có bao nhiêu loại dược liệu không?
Xu Mật là trung tâm nghiên cứu Đông y lớn nhất cả nước, tất cả dược liệu bên trong “Trung Hoa Thảo Mộc” đều có hết, thuốc sắc và các loại thuốc bào chế của thuốc Đông y có tới 11000 loại, thực vật dược có 900 loại, động vật dược có 100 loại, khoáng thạch cũng tới 80 loại, còn có một số loại thuốc của dân tộc vùng thiểu só, tổng cộng là hơn 12800 loại.”
“42800 loại dược liệu này được đặt trong ngăn tủ nào, cô đều phải nhớ kỹ, tôi chỉ cho cô thời gian ba ngày, ba ngày sau, tôi sẽ công khai kiểm tra bên trong phòng thuốc, nếu cô chỉ phạm một lỗi sai nhỏ thôi thì cũng lập tức phải rời khỏi Viện nghiên cứu Xu Mật, Lê Hương, cô dám nhận không?”
Lê Nghiên Nghiên cùng Triệu Lập Anh kinh hãi nhìn Chu Bình, Lê Hương có thể vào trong Xu Mật đã là chuyện điên rò, mà chủ nhiệm Chu ra hạn thời gian ba ngày để Lê Hương nhớ kỹ 12800 loại thuốc bắc cũng càng loạn hơn.
Đây quả thực là nhiệm vụ không thể hoàn thành?
Lê Hương dám đồng ý sao?
Lê Hương nhìn Chu Bình, sống lưng thẳng tắp, khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại, ánh mắt trong suốt không có ý định lẩn tránh, kiên định gật đầu: “Vâng, chủ nhiệm Chu.”
Cô đồng ý rồi.
Lê Nghiên Nghiên cùng Triệu Lập Anh hút một ngụm khí lạnh, nhìn Lê Hương như nhìn quái vật, mà Chu Bình tuy không thích kẻ xin thêm vào như Lê Hương nhưng cô ta cũng không nói thêm gì: “Ba người cô cậu đều trở về đúng vị trí của mình đi.”
Nói xong, Chu Bình lạnh lùng nhìn lướt qua mấy người đang giơ điện thoại lên chụp ảnh, lớn tiếng khiển trách: “Cô, đang nói cô đấy, còn mấy người nữa, có phải là nhàm chán không có việc gì làm không, có muốn tôi mới tới phòng làm việc uống trà không?”
Đám người vây quanh cũng đã xem xong vở kịch đặc sắc này, video cũng đã đăng lên mạng, cho nên bọn họ đều nhanh chóng chạy mắt dạng.
Không nghĩ tới Mạc Tuân lại vì Lê Hương làm chuyện này.
Trong lòng Lê Nghiên Nghiên nỗi lòng ghen ty nhưng ngoài mặt vẫn không biểu lộ điều gì, còn lo lắng nói: “Lê Hương, tiền cược lúc đầu của chúng ta chỉ là một lời đùa vui thôi, em không vào được Xu Mật cũng không sao, bây giờ vào được rồi, nhưng yêu cầu mà chủ nhiệm Chu giao cho em trong ba ngày, em làm Sao mà qua được đây?”
“Đúng đấy Lê Hương, cô mau đi nhìn xem phòng thuốc của Xu Mật chúng tôi lớn như thế nào, 12800 loại thuốc đặt ở chỗ nào trong tủ, chỉ với thời gian ba ngày, cô căn bản là không thể nào làm được, đến lúc đó cô sẽ bị mắt mặt mà rời khỏi Xu Mật thôi.” Triệu Lập Anh phụ họa nói.
Lê Nghiên Nghiên khẽ cong môi lên: “Chuyện này đã bị làm lớn như vậy, cả viện nghiên cứu y học đều đã bị lôi vào, Lê Hương, em làm loạn tới mức này, về sau làm sao mà kết thúc được chứ?”
Lê Hương nhìn hai kẻ xướng người họa này, mày liễu chớp chớp: “Đây là chuyện của tôi, không cần mắy người quan tâm, chúng ta cứ đợi xem.”