Chương 1505:
Lê Hương chau nhẹ đôi mày thanh tú.
“Công chúa, dì Anh Lạc bị Mạc Từ Tước mang đi, Mạc Từ: Tước bảo vệ dì Anh Lạc nhiều năm như vậy, có ông ấy ở đó, dì Anh Lạc sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.” Tình Nhi trần an nói.
vietwriter.vn
Lê Hương lắc đầu: “Tình Nhi, vậy cô nói tại sao Mạc Từ Tước bảo vệ dì Anh Lạc nhiều năm như vậy, tình cảm sâu đậm, vì sao dì Anh Lạc còn nhảy xuống từ phòng Kiều?”
“Cái này…”
“Bởi vì Mạc Từ Tước không hiểu yêu, không biết yêu, dì Anh Lạc cũng không dạy ông nên yêu như thế nào, bọn họ từ lúc mới bắt đầu đã sai lầm rồi.”
Tình Nhi nghe mà mơ mơ màng màng, cô ấy không hiểu.
vietwriter.vn
Lê Hương cũng không cần Tình Nhi hiểu, lần này cô đi tìm Quan Tử Long, ngoại trừ lo lắng Mạc Nhân Nhân ra còn rất lo lắng cho Liễu Anh Lạc.
Hiện tại Liễu Anh Lạc không tiếp điện thoại, cô cũng liên lạc không được bà.
Lê Hương suy nghĩ một chút, sau đó mở ra một nhóm chat trên WeChat, tên nhóm là – cả nhà hạnh phúc, nhóm trưởng là cô, thành viên theo thứ tự là – Tiểu Mạc Thần Dịch, Tiểu Bì Bì, Tiểu Tinh Tinh.
Lê Hương gửi một tin WeChat – Các cục cưng, ngày mai mẹ phải đi xa nhà, có nhiệm vụ giao cho các con.
Tiểu Mạc Thần Dịch trả lời- Dạ?
Tiểu Bì Bì gửi gói biểu cảm, là gương mặt với dấu chấm hỏi.
Tiểu Tinh Tinh gửi voice chat – Mẹ, mời nói.
Lê Hương – Dịch Dịch, mẹ không ở đây máy ngày này, bà bác Nhân Nhân của con liền giao cho con, bà bác Nhân Nhân rất thương con, con phải bảo vệ bà bác chu toàn nhé.
Tiểu Mạc Thần Dịch – OK ạ.
Lê Hương – Bì Bì, con từ nhỏ là bà nội nuôi lớn, bà nội thương con nhát, nếu có tình huống gì đột phát, bảo vệ tốt bà nội của con.
Tiểu Bì Bì gửi biểu tượng mãnh nam gật đầu.
Tiểu Tinh Tinh gấp gáp – Mẹ mẹ ơi, hai anh đều có nhiệm vụ, vậy nhiệm vụ của con thì sao?
Lê Hương – Tinh Tinh, con chăm sóc chính mình thật tốt là được.
Tiểu Tinh Tinh – Hứ, không vui, mẹ coi khinh người ta!
Lê Hương câu môi cười – Các cục cưng, đây là lần đầu tiên mẹ đi xa nhà, mẹ đi rôi, nơi này liên giao cho các con, các con nhất định phải bảo vệ nhà mình, chờ mẹ trở về nhét Liễu Anh Lạc bị Mạc Từ Tước mang đi, chiếc xe phóng nhanh trên đường.
Bầu không khí trên xe hết sức kiềm nén, Liễu Anh Lạc nghiêng mặt nhìn người đàn ông bên cạnh, Mạc Từ Tước đặt bàn tay to trên tay lái, gương mặt góc cạnh cũng không có tâm tình gì lớn, chỉ là mi tâm rất trầm, hiện ra vài phần lạnh lẽo.
Liễu Anh Lạc biết Mạc Từ Tước không hề máu lạnh như bên ngoài, ông rất thương cô em gái Mạc Nhân Nhân, năm đó Mạc Nhân Nhân xảy ra chuyện, ông làm sao không đau?
“Nhân Nhân nói với anh cái gì?” Liễu Anh Lạc mở miệng phá vỡ im lặng.
Mạc Từ Tước nhìn một chút ngoài cửa sổ, mặt không chút thay đổi nói: “Nhân Nhân nói gì với tôi lẽ nào em không đoán được, hà tất phải hỏi?”
Sắc mặt Liễu Anh Lạc trắng nhợt: “Mạc Từ Tước, dù tôi giải thích với anh bao nhiêu lần, anh mãi mãi cũng không tin tôi, tôi không hề quen biết Quan Tử Long, trước đó tôi thậm chí còn chưa nói chuyện với anh ta…”