Chương 152:
Lê Hương biết bên ngoài đang rất náo nhiệt, ngoại trừ Weibo, các danh viện cả Hải Thành đều thua thảm, hận cô và Diệp Linh nghiền răng nghiền lợi.
Lê Hương cất di động vào túi, đi vào phòng thuốc.
Lúc này, cô gái nhỏ bụ bẫm chạy ra, nhiệt tình cười nói: “Cô là Lê Hương đúng không, xin chào, tôi là Song Song.”
Lê Hương nhìn Song Song, Song Song là một cô gái mũm mĩm, nhưng mặt tròn mắt hạnh, rất đáng yêu, vừa nhìn đã biết không phải người lòng dạ thâm sâu.
Lê Hương mỉm cười: “Chào cô, Song Song.”
“Lê Hương, tôi đã sớm nghe chuyện của cô, tôi thật sự sùng bái cô luôn, mong là cô có thể ở lại đây, vì vậy, bây giờ, tôi giúp cô nhận thức 12800 loại dược liệu nhé.”
Lê Hương nhìn Song Song đầy kinh ngạc: “Song Song, cô biết 12800 loại dược liệu ở đâu sao?”
Nói tới chuyện này, Song Song thẹn thùng cười nói: “Tôi tới đây hơn một năm rồi, còn chưa nhớ hết 800 loại dược liệu, hì hì.”
Lê Hương: “…”
Sóng Song nắm tay áo Lê Hương, chớp mắt tinh nghịch: “Còn không phải tôi thấy cô vẫn luôn bứt quá hiểm cảnh, vả mặt người khác chan chát à, tôi cũng cược mà, tôi cược cô ba ngày nữa có thể thăng chủ nhiệm Chu, vì tiền cược của mình, tôi nhất định sẽ giúp cô hết sức!”
Lê Hương vẫn rất cảm kích, trừ Diệp Linh, Song Song là người bạn thứ hai tình nguyện cược cho cô… Lê Hương, mau tới đây, phòng thuốc của Xu Mật rất lớn, tôi dẫn cô đi làm quen chút.” Song Song kéo Lê Hương vào.
Lúc này, Lê Hương đột nhiên nhìn thấy một người đàn ông đang gục vào bàn ngủ, anh ta mặc áo sơ mi trắng, hai chân thon dài.
Tiếc là người đàn ông này gục ngủ trên bàn, Lê Hương không thấy mặt anh ta.
Lê Hương nói khẽ: “Song Song, ai kia?”
“Tôi cũng không biết, tới từ ba tháng trước, đến không làm gì, cứ ở đó ngủ thôi.”
Lê Hương
Chẳng phải viện Xu Mật đều là nhân tài sao?
Lê Hương nhìn người đàn ông đang ngủ, lại nhìn Song Song, vẻ mặt đầy thắc mắc.
Song Song xấu hỗ ho khan hai tiếng: “Lê Hương, tôi nói thật cho cô biết vậy, tôi là người dọn vệ sinh phòng thuốc, tuy tôi không có hứng thú với y, nhưng tôi rất chăm chỉ, yêu thích các loại cỏ cây hoa lá.”
Song Song chỉ mấy chậu hoa ven tường: “Những chậu cây đó đều do tôi trồng đấy.”
Lê Hương tới nhìn mây chậu hoa đó, không nhìn thấy hạt giống, cũng không nảy màm, chỉ một chậu đất, cô không biết Song Song trồng cái gì.
Nhưng những yêu thích hợp pháp đều đáng được tôn trọng.
“Lê Hương, đi thôi, chúng ta mau chóng nhớ hết dược liệu, thời gian quý giá.”
Song Song dẫn Lê Hương tới bên quầy dược liệu, bắt đầu giới thiệu, viện nghiên cứu Xu Mật không hỗ là viện Đông y lớn nhất, có thể nhìn thấy gần như tắt cả các loại dược liệu quý hiếm ở đây.
Lông mi dài mảnh của Lê Hương khẽ run, tất cả là do một tay mẹ sáng lập sao?
Nhanh chóng tới giữa trưa, Song Song dẫn Lê Hương tới nhà ăn ăn cơm, Lê Hương là người nổi tiếng, mọi người đều nhìn cô, xì xào bàn tán.
“Đó là Lê Hương sao?”
“Tôi rất tò mò cô ta vào Xu Mật kiểu gì?”