Chương 1539:
Thế nhưng lúc này vô ích, bà nỗ lực mở to mắt nỗ lực nhìn lên trên, giọt nước mắt nóng bỏng vẫn từng viên lớn rơi xuông.
Liễu Anh Lạc ôm chặt chính mình, chôn khuôn mặt lệ rơi đầy mặt của mình sâu đậm ở hai đầu gối, lập tức khóc không thành tiếng.
vietwriter.vn
Bà sai rồi.
Bà từ lúc mới bắt đầu không nên hy vọng xa vời.
Bà chớ nên thích Mạc Từ Tước.
Bà không nên trở về.
vietwriter.vn
Không nhớ sẽ không gặp, không nghe thấy sẽ không nhung nhớ, cũng sẽ không có bi thương.
Lúc này một hơi lạnh xông đến, có người tới.
Mạc Từ Tước chạy tới, trên tuấn dung thâm thúy cũng chẳng có bao nhiêu tâm tình sóng lớn, nhưng gió lạnh phía ngoài phát động vạt áo khoác, thâm trầm vững vàng bước đi trên sàn nhà càng chiết xạ ra khí tràng bén nhọn, khiến người ta nhượng bộ lui binh.
Mạc Từ Tước đi tới bên trong, ông liếc mắt liền thấy được người phụ nữ đang co rúc ở trong góc tường, bà ôm hai đầu gối của chính mình, khuôn mặt nhỏ chôn ở trong, toàn bộ thân thể nhỏ nhắn ẩn trong ngọn đèn đơn sơ, cô đơn tịch mịch.
Bả vai của bà vẫn còn đang run lên, như là đang khóc.
“Mới máy tiếng không gặp, em đã bị mang vào rồi, hửm?”
Liễu Anh Lạc ngắn ra, bên tai vang lên tiếng nói trầm thấp mà mỉa mai quen thuộc như vậy.
Bà chậm rãi ngắng đầu lên, gương mặt anh tuần kia của Mạc Từ Tước phóng đại trong tầm mắt bà.
Ông sao lại tới rồi?
Bởi vì đột nhiên ngẳng đầu, chưa kịp lau mặt, cho nên trên mặt bà tất cả đều là nước mắt, có bao nhiêu bản liền có bấy nhiêu bẩn, Mạc Từ Tước nhíu lên mày kiếm, sau đó tiến lên, một gối quỳ xuống, ông vươn bàn tay rõ ràng khớp xương lau khuôn mặt lắm lem của bà trong lòng bàn tay.
Môi mỏng mím thành đường thẳng lạnh lẽo không vui, gương mặt hoàn mỹ lạnh lùng nghiêm nghị mà sắc bén: “Chỉ có chút tiền đồ này, trồn ở đây len lén khóc, nước mắt của em đáng giá mấy đồng?”
Liễu Anh Lạc vốn cũng không cảm tháy uất ức, bây giờ bị ông mắng như vậy đã cảm thấy rát là uất ức, nếu như ông không chủ động tới trêu chọc bà, vậy đã tốt rồi.
Bà cũng sẽ không vì ông động tâm, vì ông trầm mê, vì ông bắt đầu mơ mộng hão huyền.
Ở trong cuộc đời này của bà, Mạc Từ Tước người đàn ông này, là mong muốn duy nhất của bà.
Liễu Anh Lạc khóc không thành tiếng: “Mạc Từ Tước, anh mắng tôi…”
Trái tim kiên nghị của Mạc Từ Tước đột nhiên mềm nhũữn, trong tròng mắt u trầm của ông chậm rãi tràn ra vài phần dung túng và bắt đắc dĩ, mà thôi, đời này của ông đã thua trên người bà rồi.
Ông rút khăn trong túi ra, nâng mặt bà lên, không gì sánh được nghiêm túc lau nước mắt trên mặt b; ễu Anh Lạc, tôi có chút lo lắng, về sau em rời khỏi tôi rồi, rồi em sẽ sống ra sao đây?”
Liễu Anh Lạc cứng đờ, quên cả khóc, bà kinh ngạc nhìn ông: “Anh… có ý gì?”
Mạc Từ Tước ném khăn vào trong thùng rác, sau đó xách bà giống như một con gà con vậy, xách bà đứng dậy: “Ý nói em ngốc đáy.”
*…” Liễu Anh Lạc mới vừa đứng ngay ngắn, liền trượt trên mặt đất.