Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 1608



Chương 1609:





Ở góc độ Liễu Anh Lạc có thể chứng kiến hai người trước mặt, Mạc Từ Tước cằm báo đọc, Lý Ngọc vui vẻ nói chuyện với ông.






vietwriter.vn



Lý Ngọc len lén nhìn Mạc Từ Tước, người đàn ông lười biếng dựa vào lưng ghế dựa, đôi chân dài ưu nhã vắt chéo lên nhau, ngũ quan ông anh tuần như đao khắc, giống như chai rượu vang ủ lâu, niên đại càng lâu, càng tỉnh khiết và thơm nồng.





Lý Ngọc nhanh chóng nghiêng qua, đặt bộ ngực đầy đặn của mình trên cánh tay người đàn ông, cố ý cọ cọ, cô ta nũng nịu cất tiếng: “Mạc tổng, đừng đọc báo nữa, chúng ta nói chuyện đi.”





Mạc Từ Tước từ trong tờ báo ngước mắt, liếc mắt nhìn Lý Ngọc, ánh mắt đi xuống, nhìn về phía bộ ngực cô ta cố ý cọ xát: “Lấy cái gì cọ thế hả? Ngồi xa một chút.”





*..” Lý Ngọc mặt trắng nhọt: “Mạc tổng, anh yêu vợ anh đến thế à?”






vietwriter.vn



Mạc Từ Tước không có biểu tình gì, chỉ là như cười như không: “Cô còn biết tôi có vợ?”





*…” Lý Ngọc cảm thấy người đàn ông này thật đúng không biết nói chuyện, hoàn toàn là kẻ phá hủy trọng tâm câu chuyện, không thể tán gẫu vui vẻ được.





Đương nhiên cô ta không tin, người đàn ông năm mươi tuổi kỳ thực là độ tuổi dễ ngoại tình nhất, sự nghiệp gia đình đạt trạng thái hài hòa, có chút dục vọng đen tối và sinh lý không được thỏa mãn, bắt đầu suy nghĩ lệch lạc.





Cô ta còn trẻ đẹp như vậy, có người đàn ông nào không thích phụ nữ trẻ đẹp chứ?





“Mạc tổng, em đương nhiên biết anh có vợ, hơn nữa vợ anh hiện tại đang ngồi ở phía sau, chỉ tiếc, bà ấy hình như không quan tâm anh, chúng ta ngồi chung một chỗ mà dường như bà ấy sẽ không nồi máu ghen.”





Mạc Từ Tước bị đâm đến chỗ đau, ông lại nghĩ tới cảnh trên đường cái bà và Tô Thành ôm nhau, ông đôi mắt u trầm càng phát ra máy phần hàn lạnh.





Lý Ngọc nhướng mày nhìn Mạc Từ Tước, lộ ra quyến rũ: “Mạc tổng, vợ cho dù tốt, cũng sẽ không trẻ mãi, hiện tại quả đào sung mãn đang đặt trước mặt anh, anh không động tâm?”





Mạc Từ Tước nhìn thoáng qua gương mặt trẻ tuổi xinh đẹp của Lý Ngọc, không có suy nghĩ gì, đã cảm thấy cô ta rất lẳng lơ, ông thản nhiên nói: “Đừng đánh chủ ý lên tôi, tôi bây giờ cũng đủ đề làm bồ cô rồi.”





Lý Ngọc quyến rũ hát tóc, cũng kêu một tiếng: “Bồ ơi.”





Bà mới từ nước ngoài lưu học trở về, rất am hiểu câu dẫn người đàn ông, đàn ông đều thích chơi như vậy, nhất là người đàn ông từng tuổi này.





Mạc Từ Tước nhướng mày kiếm, lộ ra vài phần tà khí, ông chậm rãi xích gần Lý Ngọc.





Lý Ngọc đã cảm thấy hai người càng ngày càng gần, trái tim cô ta lúc này bang bang nhảy loạn, cô ta cũng biết người đàn ông này không thể chối từ cô ta.





Lúc này Mạc Từ Tước ngừng lại, khóe môi mỏng lạnh cong lên, thấp giọng nói: “Tôi nói với cô một lần nữa, tâm tình tôi không tốt lắm, đừng tới phiền tới tôi, nếu như cô thực sự rất thích tìm bó, tôi có thể giúp cô… tìm thêm nhiều người bô.





Lý Ngọc toàn thân cứng đờ, sắc mặt trắng bệch, lời của ông trực tiếp khiến cô ta tê cả da đầu.





Bà nhìn ông, ông tuy mặt ngoài đang cười, thế nhưng ý cười không đạt đến đáy mắt, ông dùng một ánh mắt ung dung mà đáng sợ nhìn bà, không nói ra được khủng bố cùng đáng sợ.





Lý Ngọc nhanh chóng ngậm miệng, cái gì cũng không dám nói nữa.





Phía sau Liễu Anh Lạc nhìn một màn này, Mạc Từ Tước cách Lý Ngọc gần như vậy, hai người sắp hôn đến nơi, hơn nữa ông còn cười, cười tà khí tận xương đến thé.





Liễu Anh Lạc là người thân cận với ông nhát, không cần đoán cũng biết ông khẳng định lại… không đứng đắn rồi, chỉ là lúc này ông không đứng đắn không phải với bà, mà là đối với một cô gái khác.





Lúc này Lê Hương nghỉ ngờ nói: “Dì Anh Lạc, Bác Mạc sao thế kia, lẽ nào bác ấy thích cô gái kia rồi?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.