Chương 1635:
Bà bà đi, Mạc Tuân nhìn vê phía Lê Hương: “Lê Hương, em có cái gì… muốn nói với anh không?”
Anh đã phát hiện rồi, ánh mắt Lê Hương chột dạ né tránh, lắc lắc đầu nhỏ: “Không có, anh muốn nghe cái gì nha~.”
Mạc Tuân thấy dáng vẻ cô không muốn nói, cũng không miễn cưỡng, nhưng anh chậm rãi híp đôi mắt thâm thúy nhìn thoáng qua hướng bà bà rời đi, sau đó vươn bàn tay lần nữa chộp bàn nhỏ mềm của cô vào lòng bàn tay của mình: “Đi thôi, dẫn em đi ăn bữa tiệc lớn.”
“Chờ một chút.” Lê Hương lên tiếng.
“Lại thế nào nữa?”
Lê Hương lấy điện thoại của mình ra: “Mạc tiên sinh, anh làm con trai kiểu gì thế, về động thái của bố mẹ anh anh cũng không chút quan tâm nào, cẩn thận bọn họ thực sự ly hôn!”
Mạc Tuân không tin, anh hiểu bố mình, Mạc Từ Tước chắc chắn sẽ không ly dị.
Mạc Tuân rủ mí mắt anh tuần nhìn Lê Hương bên người, chỉ thấy cô gái lấy điện thoại ra, đầu ngón tay chọc chọc trên màn hình, tìm ra số điện thoại của mẹ anh, sau đó gọi.
Trong lòng anh mềm rối tinh rối mù.
Anh biết trong khoảng thời gian này cô đang bôn ba vì chuyện của Mạc gia, bởi vì Mạc gia đều là người anh yêu, cho nên cô cũng yêu những gì anh yêu.
Trước đây khi chưa gặp Lê Hương, anh nghe người xung quanh nói, tất cả tình yêu đều sẽ từ tình yêu cuồng nhiệt biến thành nhạt nhẽo, nhưng sau khi gặp Lê Hương, tất cả nùng tình mật ý từ ban đầu đều từ từ sáp nhập vào trong sinh mệnh của anh, so với tình yêu cuồng nhiệt anh càng hướng tới tình yêu bình lặng dài lâu, luôn cảm thấy có cô bên người, anh mới thật sự hoàn chỉnh.
Mạc Tuân vươn cánh tay từ phía sau ôm thắt lưng mềm của cô, sức lực lớn đến độ hận không thể khảm vào cô trong cốt nhục mình, anh chôn khuôn mặt tuấn tú sâu trong cổ cô rồi cọ xát, dùng chút râu dưới chiếc cằm kiên nghị cà cà lên da thịt mềm mại của cô.
Lê Hương vừa đau vừa nhột, cười né tránh: “Mạc tiên sinh, đừng quậy mà, tránh xa em một chút.”
“Không muốn!” Mạc Tuân dính vào trên người cô, giờ’ khắc này trong bể người qua lại không dứt anh để mặc mềm mại cùng tham luyến của mình, ôm cô thật chặt vào trong ngực.
Hy vọng dường nào, thời gian dừng lại ngay lúc đó.
Lúc này ven đường có rất nhiều người qua đường nhìn lại, ai nây nhao nhao che miệng cười trộm nói.
“Oa mấy người mau nhìn bên kia, thật là người đàn ông đẹp trai và một cô gái xinh đẹp, quả nhiên hoàng tử đều là thuộc về công chúa, cổ tích cũng không gạt người.”
“Người bạn trai kia nhìn rất dính người, rất ngọt nha.”
*Tớ cảm thấy được bầu không khí đêm này đều là ngọt, mùi vị của tình yêu, tớ cũng muốn yêu đương.”
Lê Hương ở trong lòng anh từ chối vài lần, thế nhưng cánh tay anh cứng như vòng sắt, cô tránh thế nào cũng không được, cô chỉ đành ngoan ngoãn ở trong lòng anh: “Mạc tiên sinh, đứng đắn một chút, có người đang nhìn kìa.”
“Vậy em đừng nhìn họ, nhìn anh này.”
“.. Em đang gọi điện thoại cho mẹ anh, cẩn thận em gọi mẹ anh về đánh anh đó.”
Mạc Tuân nhéch đôi môi mỏng, anh biết mẹ mình yêu thương Lê Hương như con gái ruột, chỉ cần Lê Hương mở miệng, mẹ anh sẽ thực sự đánh cô.
“Ngoan nào, Lê Hương, đừng giày vò chính mình, mẹ anh đánh anh, đau lòng còn không phải là em?” Người nào đó tràn đầy lý lẽ nói.
*“..” Lê Hương trực tiếp không nói với anh nữa.
Chương 1636:
Lúc này điện thoại được nói thông, giọng của Liễu Anh Lạc truyền tới.
Liễu Anh Lạc bây giờ đang ở trong quán cà phê, đêm nay.
có người hẹn bà, nói chút chuyện một bản thảo thiết kế trang sức.
Bàn chuyện xong rồi, người kia đi trước, Liễu Anh Lạc ngồi ở chỗ gần cửa sổ, cũng không lập tức rời đi, bà cầm một quyển sách, vừa uống cà phê vừa đọc sách.
Tối nay Liễu Anh Lạc mặc một thân váy dài, bên ngoài khoác áo dệt kim hở cổ màu vàng nhạt, bà búi tóc thành cục tròn thật thấp, vài lọn tóc rơi bên gò má xinh đẹp, càng thêm vài phần mỹ lệ và ôn uyễển đẹp như tranh.
Bà cứ thế nhanh chóng hấp dẫn khách lui tới trong quán cà phê, nếu như nếu bà không tự nói rõ tuổi tác, tuyệt đối sẽ không có ai nghĩ đến bà đã có ba đứa cháu.
Lúc này có một người đàn ông trung niên mặc u phục đi tới: “Chào cô, tôi có thể kết bạn Wechat không?”
Có đàn ông muốn kết bạn Wechat với bà.
Liễu Anh Lạc nhàn nhạt mỉm cười, lắc đầu: “Thật ngại quá, tôi không chơi Wechat.”
Cứ như vậy bà đã từ chối rất nhiều đàn ông tiếp cận.
Lúc này cửa tiệm cà phê đột nhiên bị mở ra, có hai người đi đến, kèm theo một chuỗi tiếng cười như chuông bạc.
Liễu Anh Lạc ngắng đầu, dĩ nhiên là Mạc Từ Tước và Lý Ngọc.
Mạc Từ Tước mặc áo sơ mi màu xám lạnh quần tây đen, anh tuần thâm trầm, gọi tới khí tràng bễ nghễ, mà Lý Ngọc mặc chiếc đầm hoa nhí, trẻ tuổi xinh đẹp, trong mặt mày có cái bóng của bà lúc đôi mươi.
Hiện tại tay Lý Ngọc treo trên trên cánh tay Mạc Từ Tước, hai người thân mật đi đến, Lý Ngọc ngửa đầu nhìn ông, không biết nói gì đó, chim nhỏ nép vào người, nở nụ cười xinh đẹp một đường.
Liễu Anh Lạc bị kìm hãm, bà thật không ngờ lại ở chỗ này.
gặp phải hai người kia, ngày hôm nay thực sự quá trùng hợp.
*Tư Tước, chúng ta ngồi ở đó đi!” Lúc này Lý Ngọc chỉ một ngón tay, đúng ngay vị trí phía trước bà.
Mạc Từ Tước ngẳng đầu, thấy được bà.
Bốn mắt nhìn nhau, Liễu Anh Lạc có chút xấu hổ cùng không được tự nhiên, ngày đó ở trên máy bay bà đã quyết định rồi – mong ước ông hạnh phúc.
Nhưng bây giờ lần nữa gặp phải, trái tim bà vẫn siết chặt, bà không biết mình có nên lên tiếng chào hỏi ông không, từ nay về sau làm người xa lạ quen thuộc nhất.
Rất rõ ràng, Mạc Từ Tước cũng không muốn chào hỏi với bà, đôi mắt sâu thẳm ấy liếc qua gương mặt bà rồi lãnh đạm dời đi, giống như nhìn một người xa lạ, sau đó ông thấp giọng nói về phía Lý Ngọc: “Chúng ta ngồi ở đó.”
Mạc Từ Tước và Lý Ngọc ngồi vị trí phía trước bà, bồi bàn trong quán cà phê cầm thực đon tới.
Lý Ngọc lật thái đơn một chút, sau đó nhìn về phía Mạc Từ Tước nhỏ giọng cười nói: “Tư Tước, vợ anh ở đó kìa, có muốn chào hỏi không?”
Bởi vì là bàn trước bàn sau, rất gần, nên Liễu Anh Lạc rõ ràng nghe được tiếng nói chuyện của bọn họ.
Chỉ nghe Mạc Từ Tước mắp máy đôi môi mỏng, lãnh đạm sửa lại nói: “Là vợ trước.”
Vợ trước…
Hai chữ này nhanh chóng ghim trúng tim Liễu Anh Lạc, ông thực sự xem và là… vợ trước rồi đúng không?
Người đàn ông này thật đúng là kỳ quái, lúc ở Đề Đô ông còn để ý bà như vậy, nhưng trong nháy mắt, ông đã có niềm vui mới, quên mắt bà không sót chút nào.
Liễu Anh Lạc hiện tại rất muốn hỏi ông một câu – Này, chúng ta ly hôn rồi ư? Lĩnh giấy li hôn rồi à? Dựa vào cái gì nói em là vợ trước?
Thế nhưng Liễu Anh Lạc khắc chế, bà cảm thấy mình như vậy rất manh động rất khác thường, tính tình của bà vẫn rất trong trẻo lạnh lùng đạm mạc, gần như chẳng bao giờ như vậy.
Trước đây bà cũng từng có cảm giác như vậy, đó chính là… khi ông và Liễu Chiêu Đệ xảy ra quan hệ, còn làm cho Liễu Chiêu Đệ có bầu con ông.
Ngày đó biết được A Đình ở chỗ Liễu Chiêu Đệ sốt cao, bà len lén dấu dao đi tìm Liễu Chiêu Đệ, lúc đó bà suýt chút nữa làm chính mình bị thương, dĩ nhiên là do A Đình mà tức giận, thế nhưng càng nhiều hơn chính là, bà nhìn cái bụng của Liễu Chiêu Đệ lớn như vậy, trong bụng là con của ông.
Lúc đó trái tim đau đến tột đỉnh, vừa giận vừa đau, lúc đó bà thực sự không muốn sống nữa.
Tô Thành đã từng nói, Mạc Từ Tước đối với bà không tốt đẹp gì, lúc đó bà liền quát lớn Tô Thành, Mạc Từ Tước không phải đối với bà không tốt, ngược lại, là đối với bà quá tốt.
Bà so với bất luận kẻ nào đều hiểu, Mạc Từ Tước cho bà nửa đời che chở và cưng chiều.
Một năm kia dưới tàng cây hoa lê, đích thân ông vì bà mua về đôi tai mèo từ nước ngoài, muốn hôn bà, nói cho bà biết – về sau, tôi sẽ đối tốt với em.
Về sau, tôi sẽ đói tốt với em.
Mạc Từ Tước cả đời này đều đã và đang thực hiện lời hứa kia.
Cũng bởi vì ông đối với bà quá tốt, ông nhốt bà vào phòng Kiều, kỳ thực cũng chính là một cách bảo vệ khác, từ đó về sau cho bà tránh khổ tránh buồn, tránh đi cảnh lưu lạc, không nơi nương tựa, trọn đời bảo vệ bà chặt chẽ.
Bà vẫn được ông bảo vệ gió thối không lọt, ngoại trừ làm Vợ của ông, sinh con dưỡng cái cho ông, bà xem như là thực hiện tình thơ ý hoạ nhất của cuộc đời, chỉ khi làm công việc thiết kế mình yêu tha thiết nhất, bà chẳng bao giờ bị đau khổ và vỡ mộng.
Sở dĩ năm đó sau đó ông và Liễu Chiêu Đệ sinh con, tất cả cưng chiều của ông đối với bà đều rút lui, bà mới có sống khó khăn như vậy.
Bà thừa nhận, bà đã từng nổi máu ghen, từng đồ kị, từng để tâm.
Hiện tại, nhìn Mạc Từ Tước và Lý Ngọc cùng một chỗ, loại cảm giác xấu xa này lần nữa ngóc đầu trở lại.
Trong lòng Liễu Anh Lạc rất khó chịu, bà nhanh chóng đứng dậy, đi toilet.
Trong phòng rửa tay.
Liễu Anh Lạc đứng trước đài rửa mặt dùng nước lạnh vỗ vỗ mặt, lúc này bên người có hai người phụ nữ đang tám chuyện trời đất.
“Vừa rồi cậu có thấy một chú rất đẹp trang mang theo một cô gái xinh đẹp tới uống cà phê không?”
Liễu Anh Lạc khựng lại, trực giác của bà nói chú đẹp trai kia là Mạc Từ Tước.
Mạc Từ Tước năm nay hơn năm mươi tuổi, ngũ quan càng thêm thâm thúy sắc bén, người đàn ông từng tuổi này vậy mà không chút nào lộ vẻ già, ngược lại thâm trầm có mị lực, gio tay nhắc chân đều là tiền tài xếp chồng với quyền thế, đi đến đâu cũng đều là tiêu điểm vạn chúng chúc mục, nhất là các cô gái xinh đẹp trẻ tuổi, nghe nói các cô rất nhiều người rất thích gu đàn ông như Mạc Từ Tước.
Chỉ cần Mạc Từ Tước muốn, ông sẽ không thiếu phụ nữ.
“Tớ thấy được, chú kia mê người thật ấy, ai, cậu nói cô gái kia có phải tiểu tình nhân của chú ấy không, chính cung vợ của chú ấy có biết không?”
Chương 1638:
Chính cung Liễu Anh Lạc: “…”
Bà biết!
Chẳng những biết, bà còn tận mắt thấy rồi, vừa rồi bà còn ở hiện trường!
“Cho dù biết thì như thế nào, nói không chừng vị chính cung này đã tuổi già sắc suy, là một thiếu phụ luống tuổi có chồng rồi, bây giờ đàn ông tuổi tác càng lớn, càng thích phụ nữ trẻ tuổi, không phải, chính xác mà nói, mặc kệ đàn ông ở tuổi nào cũng đều thích phụ nữ trẻ tuổi.”
“Đúng ha, tớ cũng không tin trọn đời chỉ yêu một người, đó là trong sách viết, đàn ông giỏi nhất là thay đổi, hôm nay yêu cậu, ngày mai sẽ yêu người khác.”
*Tớ thấy ban nãy hai mắt cô gái kia nhìn chú đó đều là sao, tràn đầy vẻ si mê sùng bái, tớ đã nói với cậu, đàn ông đều thích kiểu phụ nữ dịu dàng ngoan ngoãn như thế.”
“Có vài người phụ nữ tính cách trong trẻo nhưng lạnh lùng, ở phương diện không gợi cảm, đàn ông ôm vào trong ngực đều lạnh như băng, giống như một khúc gỗ, loại phụ nữ dịu dàng hiểu chuyện ôm vào trong ngực thơm thơm mềm mềm, nếu cậu làm đàn ông cậu sẽ thích kiểu nào?”
Hai người phụ nữ kia đi ra toilet, càng lúc càng xa.
Liễu Anh Lạc cứng đờ trước đài rửa mặt, bà sao lại cảm giác vừa rồi kiểu người mà hai người phụ nữ kia nói chính là bà?
Tính cách bà trong trẻo lạnh lùng, còn bởi vì nguyên nhân thân thế, cũng không dám thổ lộ tình yêu của mình với Mạc Từ Tước.
Hơn nữa, bà ở phương diện kia rất ngượng ngùng, không thoáng được, năm đó đối mặt với Mạc Từ Tước huyết khí phương cương, dục vọng thịnh vượng, luôn không theo kịp nhịp điệu của ông.
Mạc Từ Tước có phải hay không bởi vì… mấy nguyên nhân này nên đột nhiên buông tay bà, hiện tại Lý Ngọc đôi mươi xinh đẹp, còn có vẻ dịu dàng lấy lòng cùng vẻ si mê sùng bái mà đàn ông đều không còn cách nào cự tuyệt, nếu như bà là đàn ông, bà cũng sẽ tim rẽ hướng thích Lý Ngọc.
Mặt Liễu Anh Lạc trắng bệch, bà ngắng đầu nhìn chính mình trong gương, máy năm nay bà chưa bao giờ để ý đến tuổi của mình, hiện tại trong gương mình vẫn mỹ lệ rung động lòng người như cũ, thế nhưng so sánh với Lý Ngọc, bà đã già rồi.
Bà già thật rồi.
Mạc Từ Tước cũng sẽ không thích bà.
Trái tim Liễu Anh Lạc trống rỗng, như là bị người khoét một khối, rất khó chịu.
Lúc này “cạch” một tiếng, cửa phòng tắm lần nữa bị đẩy ra, lại có người đi vào, lần này là người quen, Lý Ngọc tới.
Liễu Anh Lạc thấy được Lý Ngọc, bà nhanh chóng thu thập tâm tình mình, sau đó rút ra một tờ khăn giấy lau tay.
Lý Ngọc đã đi tới: “Mạc phu nhân, chào bà, bà thấy tôi đi cùng Tư Tước, sẽ không để tâm chứ?”
Lý Ngọc nói lời này là mang theo đắc ý.
Liễu Anh Lạc cũng không muốn nói chuyện phiếm cùng Lý Ngọc này, đôi mắt trong trẻo lạnh lùng rơi trên mặt Lý Ngọc: “Cô muốn nói gì với tôi2”
“Ah, kỳ thực cũng không có gì, chính là không muốn để cho Mạc phu nhân hiểu lầm tôi, là Tư Tước nói tình cảm hai người đã tan vỡ, là quá khứ thức rồi, chẳng mấy chốc sẽ ly dị, cho nên tôi mới ở cùng Tư Tước.” Lý Ngọc khiêu khích lại vô tội nói, bộ dáng kia rất giống là tiểu tam ngây thơ vô tội.
Ông nói như vậy sao?
Ông nói với Lý Ngọc như vậy sao?
Chương 1639:
Bàn tay xuôi ở bên người Liễu Anh Lạc diết thành quyền, dùng sức hít sâu một hơi, nhưng, trái tim bà vẫn chua xót.
“Ông ấy nói cái gì chính là cái đó! Tôi đi.” Liễu Anh Lạc xoay người rời đi.
“Mạc phu nhân, chờ một chút, kỳ thực tôi có chút chuyện muốn thỉnh giáo với bà, bà cảm thấy Tư Tước thế nào?
Dù sao tuổi tác của anh ấy cũng không trẻ, có phải anh ấy… có chút không hiểu phong tình?”
Không hiểu phong tình sao?
Liễu Anh Lạc nhanh chóng phủ nhận những lời này, ông nói đúng ra rất biết trêu chọc phụ nữ, hơn nữa còn là một kẻ… mặt người dạ thú.
Ham muốn của đàn ông cũng theo tuổi tác trưởng thành mà tăng dần, Mạc Từ Tước đã đến đến độ tuổi quá thành thục, bà mới từ Lan Lâu Cổ Quốc trở về, ông liền bỏ thuốc bà, lấn chiếm bà.
Liễu Anh Lạc sẽ không nói máy chuyện này cho Lý Ngọc, bà thản nhiên nói: “Thật ngại quá, tôi không rõ lắm.”
Nói xong, Liễu Anh Lạc đi thẳng ra ngoài.
Liễu Anh Lạc không muốn ngây người trong quán cà phê nữa, chỉ cần thấy được ông và Lý Ngọc cùng một chỗ, trái tim bà liền buồn bực hốt hoảng, còn mơ hồ đau nhói, nên bà cầm túi của mình, ôm sách và bản thảo thiết kế trong lòng rồi rời đi.
Đứng ở trên đường cái, Liễu Anh Lạc bắt đầu đón xe, nhưng đoạn đường này không dễ đón xe, vài chiếc taxi đã phóng đi rồi.
Lúc này một chiếc xe màu đen sang trọng chậm rãi ngừng lại, cửa sổ kế bên người lái xe trượt xuống, lộ ra một khuôn mặt quen thuộc, là Lý Ngọc.
Lý Ngọc nhìn Liễu Anh Lạc cười nói: “Mạc phu nhân, lên xe đil, Chúng tôi có thể đưa bà một đoạn đường.”
Liễu Anh Lạc ngước mắt, bà lướt qua Lý Ngọc thấy được người đàn ông ngồi chỗ ghé lái, Mạc Từ Tước đang lái xe, hai bàn tay đặt trên tay lái, ống tay áo áo sơ mi xám lạnh cuốn lên máy vòng, lộ ra cổ tay bền chắc và chiếc đồng hồ đắt tiền, tràn ra mị lực của người đàn ông thành thục.
Có lẽ ý thức được ánh mắt của bà, ông cũng nghiêng mặt, nhàn nhạt nhìn bà một cái.
Liễu Anh Lạc rời khỏi quán cà phê chính là muốn tránh khỏi hai người kia, không nghĩ tới lại đụng phải ở đây, đơn giản là chạy không thoát cái vòng ma quỷ này.
Bà cũng không biết tâm lý Lý Ngọc mạnh đến độ nào mới có thể mặt không đổi sắc gọi bà là Mạc phu nhân, còn mời bà lên xe, nói chung bà không muốn.
“Không cần, tôi tự mình gọi xe, hai người đi đi.” Liễu Anh Lạc từ chối.
Mạc Từ Tước nhìn người phụ nữ ngoài cửa sổ, bà bây giờ như nhau nhiều năm trước, trong lòng ôm sách, trong trẻo nhưng lạnh lùng xuất trần, gió đêm thỏi tan làn váy trên người bà, bà đứng lặng dưới ánh đèn đường mò vàng, giơ tay lên dịch vài lọn tóc bên má ra sau tai, thực sự là Bắc phương có giai nhân, di thế mà độc lập.
Bà không nguyện ý lên xe ông, còn dịch đến bên cạnh mấy bước, tránh khỏi bọn ông.
“Tư Tước, Mạc phu nhân dường như không muốn lên xe.”
Lý Ngọc nói.
Mạc Từ Tước không có biểu tình gì lớn, ông chỉ nhấp nhẹ đôi môi mỏng, sau đó lui xe về phía sau một chút.
Liễu Anh Lạc kỳ quái phát hiện chiếc xe này lại tới bên cạnh bà, một giây ké tiếp bên tai liền truyền đến một giọng nói trầm thấp: “Lên xe, tôi không nói lần thứ hai.”
Mỗi một chữ của ông đều bá đạo khiến người không thể từ chối.
Chương 1640:
Hàng mi Liễu Anh Lạc run lên, bà nhìn ngũ quan ông lạnh lùng, lộ ra vẻ khó chịu không vui, rất khó dây vào.
Liễu Anh Lạc cũng chau mày: “Tôi đã nói tôi không muốn lên xe, anh tiễn Lý tiểu thư về nhà đi…”
Mạc Từ Tước nhìn bà một cái, sau đó trực tiếp kéo ra cửa lái xe, bước mạnh ởi tới bên cạnh bà, ông lộ ra bàn tay kéo lại cánh tay của bà, sau đó mở ra cửa xe, nhét bà vào trong.
Cái này nhân loại!
Liễu Anh Lạc biết ông bá đạo, ông xuống xe, túm bà, nhét bà vào, động tác trôi chảy như nước chảy mây trôi, không có một giây dừng lại.
Bà cũng tức giận, tay bám lấy cửa xe, không chịu đi vào: “Mạc Từ Tước, có phải anh nghe không hiểu tiếng người hay không, tôi không muốn lên xel”
Hiện tại xe cộ đông đúc, hai người ở bên cạnh xe giằng co, Mạc Từ Tước nhét bà vào trong xe, Liễu Anh Lạc không chịu đi vào, chui ra bên ngoài, nhưng thân thể ông cao ngắt ngăn ở bên ngoài, làm bà không ngừng chui vào trong ngực ông.
Thân thể hai người đang không ngừng ma sát.
Ánh mắt Mạc Từ Tước tối sầằm, gần như bị bà cọ ra một thân hỏa, ông nhíu lên mày kiếm: “Liễu Anh Lạc, cô cọ lên đâu đấy?”
Liễu Anh Lạc cứng đờ, lúc này mới phát hiện hai người đã dựa gần như vậy, dính vào nhau rồi, bà hốt hoảng lui về sau một bước, thế nhưng khẽ buông tay, bản thảo thiết kế và sách trong ngực rơi hết xuống đất.
Bản thảo thiết kế bị gió thổi bay loạn, mấy trang giấy nhanh chóng rơi khắp đường.
“Bản thảo của tôi!” Liễu Anh Lạc kêu một tiếng, muốn đi nhặt.
Thế nhưng Mạc Từ Tước chặn bà: “Lên xe.”
Ông vươn tay nhét bà vào.
Liễu Anh Lạc muốn xuống xe, thế nhưng “cạch” một tiếng, cửa xe đã bị khóa trái, bà ghé vào cửa sổ xe, rất nhanh cứng đờ.
Bởi vì Mạc Từ Tước cũng không lập tức lên xe, ông cúi người xuống bắt đầu giúp bà nhặt lên từng tờ thiết kế bản thảo, một tờ lại một tờ.
Dù là thái tử gia Mạc gia năm đó quyền khuynh toàn bộ Đề Đô, hay là thần thoại một đời thương giới, ông chưa từng cúi lưng mình xuống, nhưng bây giờ ông – một người có địa vị cao lại nhân nhượng trước người có địa vị thấp, ở trên đường cái ngựa xe như nước giúp bà nhặt bản thiết kế.
Đầu ngón tay Liễu Anh Lạc nhanh chóng cuộn tròn, bà và Mạc Từ Tước đã đi qua tuổi trẻ, đã đi qua nửa cuộc đời, dây dưa mấy năm nay, thế nhưng bà và ông vẫn giậm chân tại chỗ.
Không biết có bao nhiêu lần, bà nhìn vào gian khổ trên vai ông, đều rất muốn đi ra ngoài, vươn tay, ôm ông.
Tựa như bây giờ, bà rất muốn xuống xe, chạy tới, từ phía sau lưng ôm lấy ông thật chặt.
Nhưng…
Hốc mắt trắng nõn của Liễu Anh Lạc đột nhiên biến đỏ.
Lúc này Mạc Từ Tước đã nhặt xong tất cả bản thảo, ông quay người trở về, kéo ra cửa sau xe: “Bản thiết kế của em.
Ông đưa tbản thảo cho bà, thế nhưng một giây kế tiếp ông liền đụng phải cặp mắt đỏ ngầu của bà, bên trong còn dâng lên hơi nước trong suốt, dường như muốn khóc.
Tay Mạc Từ Tước khựng lại.