Chương 1796:
; “Lê Hương,” Anh năm thật chặt bàn tay cô: “Anh chưa bao giờ là Thượng Quan Tuân, chỉ là Mạc Tuân, anh không muốn làm Thượng Quan Điện Hạ gì đó, anh chỉ muốn vĩnh viễn làm Mạc tiên sinh của em.”
Viền mắt trắng nõn của Lê Hương đột nhiên đỏ lên, vì cô, anh có thể bỏ xuống tất cả, vĩnh viễn làm Mạc tiên sinh của cô.
Thượng Quan Đẳng nhìn một màn này, sắc mặt trở nên lạnh, kỳ thực, gã đã sớm đoán được lựa chọn của Mạc Tuân.
Anh vĩnh viễn là Mạc Tuân, mà không phải Thượng Quan Tuân.
Vì Lê Hương, anh bỏ cả đường lên hoàng quyền cẩm tú, bỏ qua dòng họ Thượng Quan của mình.
Nếu dòng máu Xích Tử không thể được gã sử dụng, anh phải bị hủy.
“Lê Hương, còn có một việc, ngươi nhất định không biết, tuy Tuân cháu ta có thể giúp ngươi rút ra Hiên Viên Kiếm, nhưng nó sẽ đánh đổi mạng sống, bởi vì, rút ra Hiên Viên Kiếm, dòng máu Xích Tử của nó sẽ phá hủy, toàn thân gân mạch về sau sẽ từ từ đứt gãy, nhận hết thống khổ dẫằn vặt rồi sau đó chết.”
Cái gì?
Ặ Con ngươi trong suôt của Lê Hương đột nhiên co rụt, khiếp sợ không gì sánh nổi nhìn về phía Thượng Quan Đẳng.
Thượng Quan Đằng cười gần một tiếng: “Đây cũng là cái giá đắt khi ruồng bỏ chính sứ mệnh của mình!”
Tại sao có thể như vậy?
Lê Hương trước đó thực sự không biết, giây phút này tay chân cô trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo, không chút nhiệt độ.
Mạc Tuân rũ mí mắt anh tuấn nhìn cô, trong tiếng nói trầm thấp từ tính thám lây mềm mại: “Lê Hương, chúng ta rút Hiên Viên Kiếm ra trước, anh tin P tưởng y thuật của em, em có thê chữa được cho anh.”
Lê Hương lắc đầu, cô là bác sĩ, dĩ nhiên biết tâm mạch bị hao tổn, gân mạch đứt đoạn là không thể chữa khỏi, không thuốc có thể trị, hơn nữa, loại đau khổ này không phải người thường có thể chịu đựng.
“Lê Hương, ta đã nói chuyện này cho thằng cháu Tuân ta biết, nhưng rất rõ ràng, Tuân đã lựa chọn, giữa tính mạng của nó và ngươi, nó không chùn bước lựa chọn ngươi.”
“Lê Hương, hiện tại đến ngươi đưa ra lựa chọn rồi, giữa non hà của mình và nó, ngươi chọn thế nào?”
Sắc mặt Lê Hương trắng bệch, giữa Lan Lâu và Mạc tiên sinh của cô, cô không biết nên chọn thế nào?
“Lê Hương,” Lúc này Mạc Tuân vươn tay ôm lấy cô, anh phủ trên đỉnh đầu cô thương yêu thở dài một cái: “Khi em không đưa ra lựa chọn được, để anh thay em lựa chọn.”
Lê Hương lộp bộp giật mình, cô thốt nhiên ngắng đầu, chỉ thấy Mạc Tuân đã vươn ra bàn tay, cầm Hiên Viên Kiếm.
man ăäăas š “Đừng mài” Lê Hương lên tiêng.
Mạc Tuân nhìn cô: “Lê Hương, vẫn là em luôn bảo vệ anh, lần này hãy để anh tới bảo vệ em đi!”
Nói xong, Mạc Tuân dùng sức rút Hiên Viên Kiếm.
Rất nhanh Hiên Viên Kiếm đã bị rút ra một đoạn nhỏ, toàn bộ tổ miếu bắt đầu rất dao động nhỏ.
Nhưng Mạc Tuân bị trở lực to lớn ngăn lại, cổ họng ngai ngái, một dòng máu nóng đã từ khóe môi anh chảy xuống.
Lê Hương nhào qua, ôm chặt lấy vòng hông to lớn của anh: “Mạc tiên sinh, anh mau dừng lại đi!”
Chương 1797:
Mạc Tuân chậm rãi kiên định lắc đầu: “Lê Hương, không cần phải sợ, anh sẽ không chết.”
Tổ miếu bắt đầu rung rung, mắt thấy Hiên Viên Kiếm rất có thể bị rút ra, tâm phúc lo lắng nhìn về phía Thượng Quan Đằng: “Quận Chúa, chúng ta bây giờ nên làm cái gì bây giò 2”
Thượng Quan Đằng cũng có chút bất an, Hiên Viên Kiếm nhất định không thể bị rút ra, gã đặt tất cả tiền đặt cược đều ở trên người… Mạc Tử Tiễn Song, Mạc Tử Tiễn sao lại còn chưa xuất hiện?
Lúc này, đột nhiên có một thanh âm ã n truyền tới, như là tiêng lưỡi dao sắc bén xuyên qua máu thịt, khiến da đầu người ta tê rần.
Thượng Quan Đằng ngắng đầu nhìn lên, trong nháy mắt đại hỉ.
Lê Hương cũng nghe đến nghe tiếng dao đâm vào da thịt rợn người kia, hơn nữa, thanh âm ấy dường như đang ở bên tai cô.
Cô nghe tiếng ngắng đầu, chỉ thấy một lưỡi dao sắc bén từ phía sau Mạc Tuân xuyên đến, trực tiếp đâm xuyên qua trái tim Mạc Tuân.
Lách tách.
Lách tách.
Lách tách.
Một giọt hai giọt ba giọt… Máu nóng từ trên mũi dao không ngừng nhỏ xuống…
Con ngươi Lê Hương đột nhiên co rút, lúc này cả thanh âm thế giới dường như đều biến mắt, cô ngơ ngắn xoay người, thấy được một thân ảnh quen huộc, Mạc Tử Tiễn.
Mạc Tử Tiễn tới.
Mạc Tử Tiễn vẫn là phong thái trong trẻo nhưng lạnh lùng mà chước hoa ấy, nhưng trên tay anh nắm một thanh kiếm, chính là thanh kiếm đâm xuyên qua trái tim Mạc Tuân.
Mạc Tử Tiễn trời sanh là tay cầm dao, một khắc như thê tay câm kiêm của anh vẫn như đẹp mắt cũ.
Thế nhưng, đích thân anh, đâm xuyên qua trái tim Mạc Tuân.
Lê Hương khiếp sợ nhìn Mạc Tử Tiễn, cô bắt đầu lắc đầu, hồi lâu tìm khắp không về được giọng nói mình: “Tử Tiễn, anh… anh có biết anh đang làm cái gì không?”
Lúc này Mạc Tuân buông lỏng Hiên Viên Kiếm ra, thân thể cao ngất “ầm”
một tiếng, trực tiếp ngã trên mặt đất.
Ngón tay trắng nõn thon dài của Mạc Tử Tiễn dính máu, anh dùng khăn tay ung dung lau khô vết máu, sau đó nhìn Lê Hương, nhẹ giọng cười nói: “Lê Hương, anh muốn khiến hắn biến mắt, hãn biên mật thì tôt rôi.”
Lê Hương chưa từng hoài nghi Mạc Tử Tiễn, cho đến giờ phút này, Mạc Tuân đã ngã xuống trước mặt cô.
Lê Hương giơ tay lên, dùng sức tát ên khuôn mặt tuấn tú của Mạc Tử Tiễn.
Bốp.
Tiếng tát tai thanh thúy tay vang lên, Mạc Tử Tiễn bị đánh trật cả mặt.
“Quán… Quán: Quán…” Lúc này Mạc Tuân yếu ớt cất tiếng.
Lê Hương nhanh chóng ngồi xổm người xuống, lấy tay đè xuống buồng tim Mạc Tuân: “Mạc tiên sinh, anh đừng nói, em giúp anh cầm máu…”
Mạc Tuân chậm rãi lăc đâu, anh há hốc miệng, muốn nói chuyện, thế nhưng chỉ hộc ra một ngụm máu lớn.
Chương 1798:
Lê Hương đã cảm thấy lòng bàn tay vừa ướt vừa nóng, máu nóng ồ chảy ra từ nơi trái tim anh, muốn ngăn cũng không nổi.
Hốc mắt trắng nõn từ từ biến đỏ, hàng mi run lên, từng giọt nước mắt giống như chuỗi hạt châu đứt đoạn rơi ào ạt.
Cô lập tức khóc không thành tiếng.
Mạc Tuân cật lực giơ tay lên, muốn khẽ vuốt ve gương mặt cô, muốn giúp cô lau lệ trên mặt, muốn nói với cô – Lê Hương, đừng khóc.
: Thê nhưng, tay anh vân là cứng đờ ở giữa không trung, cuối cùng, vô lực rũ xuống.
Nhịp tim Mạc Tuân đã dừng lại, mắt đi hô hấp.
“Mạc tiên sinh! Đừng mà, Mạc tiên sinh, anh đừng bỏ em lại, mau tỉnh đi anh!”
Lê Hương cảm giác trái tim mình bị xé rách thành hai nửa, đau thấu tim gan.
Mạc Tử Tiễn chậm rãi xoay khuôn mặt tuân tú lại, anh nhìn lúc này Lê Hương ngồi dưới đất, khóc không thành tiếng, hai cái tay xuôi ở bên người liền âm thầm siết thành quyền.
Ệ j Thượng Quan Đăng là kẻ vui vẻ nhât, Mạc Tuân không nghe lời như thế, nên biến mất càng sớm càng tốt, như vậy, trên đời này cũng sẽ không bao giờ có ai có thể rút ra Hiên Viên kiếm.
“Lê Hương, lần này ngươi phải nhận thua, bởi vì… dòng máu Xích Tử duy nhất trên đời này đã biến mắt rồi, không còn ai có thể rút ra Hiên Viên Kiếm, đại kế phục hưng Lan Lâu của ngươi cũng triệt để rơi vào ngõ cụt.”
Thượng Quan Đằng đắc ý cười ha ha.
Hai mắt Lê Hương đẫm lệ mờ nhạt, cô ôm Mạc Tuân thật chặt ở trong ngực mình, sau đó nâng đôi mắt đỏ ngầu nhìn về phía Mạc Tử Tiễn: “Mạc Tử Tiễn, Mạc Tuân là của anh cả ruột của anh, anh tự tay hại chết anh ruột mình, tôi mãi mãi sẽ không tha thứ cho anh! Tôi hận anhl”
Cô nói – tôi hận anhl Mạc Tử Tiễn nghĩ, vậy hận đi! Nếu như hận cũng là một phương thức được khắc ghi, vậy anh tình nguyện để cô hận anh.
Mạc Tử Tiễn đi lên trước, đi tới bên người Lê Hương, anh từ trên cao nhìn xuống cô, sau đó vươn ngón tay thon dài nâng lên chiếc cằm xinh xắn của cô: “Lê Hương, anh có thể cho em thời gian bi thương, nhưng, em phải mau chóng điều chỉnh tâm tình của mình, sau đó chuẩn bị kết hôn cùng anh”
Lê Hương đã ngửi được mùi máu trên ngón tay anh, đó là máu của Mạc Tuân, trên tay anh dính máu của Mạc Tuân.
Đôi mắt Lê Hương bởi vì nước mắt thanh tẩy càng thêm sáng rực, cô lạnh lùng nhìn anh, lộ ra gai nhọn: “Kết hôn?
Mạc Tử Tiễn, anh còn kết hôn với tôi?”
“Không sai, chuyện này anh đã bàn với Thượng Quan Quận Chúa rồi, phục hưng Lan Lâu đã thất bại, cô gái giáo huấn lang là em liền vĩnh viễn ở lại Hoa Tây đị!!”
Thượng Quan Đằng gật đầu, tốt bụng khuyên: “đúng vậy Lê Hương, người thức thời mới là trang tuần kiệt, hiện tại Tuân đã chết, Tử Tiễn lại yêu ngươi như thế, ngươi cứ yên tâm kết hôn với Tử Tiễn cháu ta đi, chờ ta TH h truyên vương vị cho Tử Tiên, ngươi sẽ chính là Hoàng Hậu của Hoa Tây rồi.”
Lê Hương nhìn Mạc Tử Tiễn: “Anh muốn leo lên ngôi vị Quận Chúa?”
“Tại sao lại không chứ?” Mạc Tử Tiễn nhếch môi cười nhẹ, hỏi ngược một câu.
Lê Hương lắc đầu, cô xa lạ nhìn Mạc Tử Tiễn bây giờ: “Mạc Tử Tiễn, tôi phát hiện ra tôi đã không còn quen biết anh nữa, anh đã không còn là Mạc Tử Tiễn trong kí ức tôi rồi, hoặc có lẽ là, tôi cho tới bây giờ chưa từng quen biết anh.”
Trong ký ức của cô Mạc Tử Tiễn trong trẻo nhưng lạnh lùng xuất trần, thế gian dù có hỗn loạn thế nào, anh đều có thể gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.
Chương 1799:
Nhưng anh bây giờ, tự tay đâm anh ruột, mơ ước ngôi vị Quận Chúa, còn , ì muôn bức hôn cô, đã xa lạ đên thê.
Mạc Tử Tiễn trước mắt đã triệt để hắc hóa rồi.
Trên gương mặt tuần mỹ như ngọc của Mạc Tử Tiễn cũng không có tâm tình gì ớn: “Lê Hương, em bây giờ có thể một lần nữa làm quen với anh.”
Lê Hương dùng sức xoay mặt, không muốn đề cho anh đụng vào, hiện ại anh đụng vào chỉ làm cô cảm thấy mâu thuẫn chống cự: “Mạc Tử Tiễn, anh chết cái ý niệm này đi! Tôi sẽ không kết hôn với anh, tôi là chị dâu ruột của anhl”
“Người anh muốn, cho dù là chị dâu ruột thì có gì ngại, huống chi em không phải nữa, em và Mạc Tuân ly hôn rôi vân chưa phục hôn.”
Lê Hương cảm thấy cô và Mạc Tử Tiễn đã không còn cách nào trao đổi, cũng đúng, anh đã hạ thủ được với anh cả của mình, sao lại sợ hãi một cái danh xưng chị dâu chứ?
Lê Hương rũ xuống hàng mi nhỏ dài nhìn Mạc Tuân trong ngực, cô vẫn là chưa tin Mạc tiên sinh của cô cứ nhữ vậy mà chết.
Lê Hương tự tay mò mạch đập của Mạc Tuân.
Thế nhưng lúc này Mạc Tử Tiễn lên tiếng: “Người đâu, mang Thượng Quan Điện Hạ đi.”
Có mấy thị vệ đã đi tới, nhanh chóng từ trong lòng Lê Hương đoạt đi Mạc Tuân.
“Lê Hương, mấy ngày nay em cứ an tâm ở trong hoàng thành tu dưỡng điI Đại hôn đã và đang chuẩn bị, chúng ta sẽ mau chóng thành hôn, em tốt nhất đừng vùng vẫy, dù Dịch Dịch Bì Bì Tinh Tinh đều còn ở Hoa Tây, nếu như động đến bọn nhỏ sẽ không tốt!” Mạc Tử Tiễn lãnh đạm nói.
Anh lại dùng bọn nhỏ uy hiếp cô, Lê Hương không biết tại sao Mạc Tử Tiễn hiện tại có thể ti tiện vô sỉ tới mức này!
“Người đâu, mang Lan Lâu Công Chúa xuống dưới!”
Nhanh chóng có người đi tới: “Lan Lâu Công Chúa, xin mời.”
Lê Hương đi.
Chuyến đi đến tổ miếu lần này Thượng Quan Đằng đại thắng kết thúc, Thượng Quan Đằng đi tới bên người Mạc Tử Tiễn: “Tử Tiễn cháu, con quả nhiên không để cho ta thất vọng, ta biết con yêu Lê Hương, ta đã sai người chuẩn bị cho các con một hồi thịnh thế hôn lễ, sau khi hôn lễ kết thúc, ta cũng sẽ truyền vương vị cho con, giang sơn và mỹ nhân, đều là của con rồi.”
Mạc Tử Tiễn nhéch đôi môi mỏng, cũng không nói lời nào.
Tất cả mọi người rời đi, Thời Hi Ngọc làm người đứng xem suốt toàn bộ hành trình còn đứng tại chỗ, lúc này nha Ề ú hoàn bên người thâp giọng nói: “Tiêu thư, chúng ta đều nhìn lầm Mạc Thần y rồi, không nghĩ tới Mạc Thần y là một kẻ đáng sợ như thế này.”
Thời Hi Ngọc nhìn bóng lưng Mạc Tử Tiễn biến mắt, nhẹ giọng nói: “Cô cảm thấy anh ấy đáng sợ, tôi lại cảm thấy anh ấy không chút nào đáng sợ.”
Lê Hương bị giam trong hoàng thành, phía ngoài đang chuẩn bị hôn lệ, đã có tú nương vội đo ba vòng cho cô, thiết kế Phượng Quan Hà Bí riêng cho cô.
Mấy ngày này xảy ra chuyện có biến hóa nghiêng trời lệch đất, Mạc Tử Tiễn đột nhiên hắc hóa làm tắt cả rối loạn.
: : Mạc Tuân chêt, không ai lại có thê rút ra Hiên Viên Kiếm, phục hưng Lan Lâu thất bại, mà cô còn phải mặc Phượng Quan Hà Bí gả cho Mạc Tử Tiễn, đây hết thảy là những thứ cô cho tới bây giờ chưa từng nghĩ đến, lại chợt xông tới, giết cô trở tay không kịp.
Rất nhanh, đã đến đêm trước đại hôn.
Ma ma vội tới trang điểm cho Lê Hương, Lê Hương đuổi hết những người đó ra ngoài: “Tôi sẽ không trang điểm, cũng sẽ không mặc mấy thứ này, bảo Mạc Tử Tiễn qua đây gặp tôi, tôi muốn gặp anh ta!”
Chương 1800:
“Cô dâu à, cô như vậy làm khó chúng tôi quá… Mọi người sợ sệt, hai mặt nhìn nhau.
Lúc này một bóng người đi ra, Mạc Tử Tiễn tới: “Mấy người đều đi ra ngoài đi!”
“Vâng.” Tất cả mọi người đi xuống.
Trong phòng chỉ còn sót Lê Hương si s và Mạc Tử Tiên, Mạc Tử Tiên nhìn cô: “Lê Hương, anh đã tới, em tìm anh?”
Lê Hương lạnh lùng nhìn Mạc Tử Tiễn: “Mạc Tuân đâu, tôi muốn gặp Mạc Tuân!”
“Hắn đã chết rồi.”
“Anh ấy còn sống, tôi muốn thấy anh ấy còn sống, anh ấy đã chết, tôi muốn thấy anh ấy đã chết, mặc kệ anh ấy sống hay chết, tôi đều muốn đi cùng với anh ấy, tôi muốn mang anh ấy đi!”
Mạc Tử Tiễn tiến lên, đi tới trước mặt Lê Hương, anh nhìn viền mắt đỏ ửng của cô, sau đó gật đầu: “Được, anh có thể để em gặp hắn.”
Lê Hương không nói chuyện, cô : không tin anh sẽ tôt bụng như vậy, lại có thể đồng ý.
“Nhưng,” Mạc Tử Tiễn sâu kín nói ra điều kiện của mình: “Chúng ta đám cưới trước đã, sau đám cưới xong, anh sẽ để em gặp hắn, Lê Hương, đừng tùy hứng, nhé? Bằng không… cả đời này em cũng đừng hòng gặp hắn nữa.”
Lê Hương thông suốt đứng lên: “Mạc Tử Tiễn, vì sao anh đột nhiên biến thành như vậy, anh có phải… đang diễn trò hay khôn, anh có phải đang có kế hoạch gì hay không, anh mau nói cho em biết, đây hết thảy không phải thật, hiện tại anh đứng trước mặt em, cũng không phải là thật!”
Mạc Tử Tiễn liếc thấy được ngoài cửa số, hiện tại Thượng Quan Đẳng đã tới, D đang ghé vào trên cửa số nhìn lén.
“Quận Chúa…”
Thượng Quan Đẳng vung tay lên, bảo thủ hiệu chớ lên tiếng, kỳ thực trong òng Thượng Quan Đẳng đối với Mạc Tử Tiễn vẫn có hoài nghi, hiện tại Mạc Tử Tiễn và Lê Hương ở trong phòng nói chuyện, gã nhân lúc nghe én.
Mạc Tử Tiễn biết Thượng Quan Đằng ới, con ngươi đen trong trẻo của anh rơi trên khuôn mặt tuyệt sắc của Lê Hương, hiện tại trong đôi mắt cô đầy ràn chờ mong, anh biết rõ đây là cơ hội cuối cùng cô cho anh.
Ngày sau cô và anh gặp nhau lần nữa, sợ rằng phải chĩa mũi kiếm vào nhau.
Mạc Tử Tiên nhêch môi: “Lê Hương, em muốn nghe cái gì? Anh thích em đến thế nào, em không phải không biết.”
Ánh sáng trong mắt Lê Hương trong nháy mắt tắt đi, cô lui về sau một bước.
Mạc Tử Tiễn đi đến, từng bước một tới gần cô: “Lê Hương, em muốn anh chúc phúc em và Mạc Tuân sao, anh muốn anh trơ mắt nhìn hai người hạnh phúc sao, xin lỗi, anh làm không được!”
“Mạc Tuân từ nhỏ đã có nhiều hơn anh, cái gì đều là của hắn, sau đó gặp được em, em cũng là hắn, cái này anh làm sao cam tâm, anh đã sớm thề trong : ạ lòng sẽ đoạt lại tât cả những thứ vôn thuộc về anh, bao gồm cả em, Lê Hương!”
Lê Hương nhìn Mạc Tử Tiễn trước mắt xa lạ như thế, cô lắc đầu.
Rất nhanh, tắm lưng mềm mại của cô chống lên vách tường lạnh như băng, cô không thể lui được nữa.
Mạc Tử Tiễn lần qua đây, ngăn cô giữa tường và lồng ngực mình.
Hai bàn tay to nắm chặt bờ vai oánh nhuận của cô: “Lê Hương, Mạc Tuân đã chết, em tỉnh lại đi! Ở chung với anh, anh sẽ đối tốt với eml”
Nói xong, Mạc Tử Tiễn cúi đầu, trực tiếp hướng trên môi đỏ mọng của cô hôn tới.
Chương 1801:
Hàng mi Lê Hương run lên, nhanh chóng tránh né, khoảng cách gần như vậy để cô ngửi được hơi thở đàn ông sạch sẽ như lan như ngọc trên người Mạc Tử Tiễn, mùi hương này dị thường dễ ngửi, hệt như lúc trước, thế nhưng, anh đã thay đổi, đã hoàn toàn thay đổi rôi.
Trong lòng Lê Hương không ôm bắt kỳ hy vọng nào với anh nữa, hai tay nhỏ bé chống lên lồng ngực anh đẩy anh ra ngoài: “Mạc Tử Tiễn, anh buông ra, đừng chạm vào tôi!”
Lúc cô né tránh, đôi môi mỏng của Mạc Tử Tiễn lau lướt qua trên sợi tóc mềm mại của cô, trên người cô rất thơm, mỗi một sợi tóc đều tản ra mùi hương.
Đã nhiều năm như vậy, Mạc Tử Tiễn từ thiếu niên phong hoa đến người đàn ông 27 tuổi, không phải là không có dục vọng, dù sao cũng là người đàn ông bình thường, đối diện với cô gái mình yêu, cũng có khát vọng.
Hiện tại môi anh chạm đến sợi tóc cô, : thân thê cao to tuân mỹ của anh khẽ cứng đờ.
Lê Hương rất chống cự loại thân mật này, cô chưa từng nghĩ tới sẽ cùng Mạc Tử Tiễn phát triển đến bước này, cô và Mạc Tuân còn kém một bước sẽ tái hôn lại, dù thế nào, cô là chị dâu của anhl “Mạc Tử Tiễn, anh đừng như vậy… nếu như anh chạm vào tôi, tôi sẽ thực sự hận anhl”
Mạc Tử Tiễn nhẹ nhàng lăn yết hầu – vậy hận đi!
Bàn tay to trắng nõn của anh rơi vào sau gáy cô, dịu dàng lại không mất lực nắm chặt gáy cô, sau đó hướng trên khuôn mặt của cô, hôn lên.
: Anh hôn được đôi mặt của cô, anh đã cảm thấy cô gái trong lòng kinh sợ hoảng loạn, bởi vì hàng mi tựa cánh bướm của cô dưới làn môi anh rung động, anh nhắm mắt lại, lại hôn lên đôi mắt cô, vô cùng yêu thương.
Lê Hương biết đại khái Mạc Tử Tiễn yêu cô, nhưng anh đã thay đổi, nhưng cô không rõ vì sao anh đã trở nên ti tiện như thế, vì sao lúc hôn lại dịu dàng cẩn thận đến thế?
Lúc này nụ hôn của Mạc Tử Tiễn từ trên ánh mắt của cô đi xuống, tránh được môi cô, rơi trên khuôn mặt của cô, sau đó trằn trọc đến cổ cô.
Một bàn tay khác của ăn nắm chặt vòng eo mêm, ung dung nhãc cô lên, kéo cô Vào trong ngực mình.
“Mạc Tử Tiễn, không muốn!” Thân thể hai người kề sát như vậy, Lê Hương ra sức giãy dụa.
Thượng Quan Đằng ngoài cửa số hài lòng nhìn một màn này, xem ra hoài nghỉ của gã đối với Mạc Tử Tiễn không cần thiết, Mạc Tử Tiễn thực sự hắc hóa rôi.
Thượng Quan Đằng xoay người rời đi.
Mạc Tử Tiễn liếc thấy Thượng Quan Đẳng đã rời đi, lý trí nói cho anh biết, anh nên dừng lại.
Nhưng, anh không buông tay được.
Tay, và thân thê, đã năm ngoài không chế của anh rồi.
Cơ thể trong ngực này hương mềm như ngọc, nhất là lúc cô giãy giụa, hai người không ngừng ma sát, Mạc Tử Tiễn lúc này mới chợt hiểu giật mình ra bản thân cũng đến độ tuổi huyết khí phương cương. Một anh chưa từng yêu đương, ngay cả tay con gái cũng chưa từng chạm, lúc này lại huyết khí cuồn cuộn.
– Mỗi ngày một câu chuyện nhỏ của Mạc Liễu — Mạc Từ Tước lúc tới liền thấy một màn này, Liễu Anh Lạc giống như một con mèo nhỏ hung dữ, một địch bốn, không hề tỏ ra yếu thế.
Nhưng, trên người của cô đã bị thương, mái tóc dài bị kéo loạn, gương mặt khuynh thành như nụ hoa cũng bị cào ra vài vết máu, hơi thảm.
Mạc Từ Tước lúc này nhíu mi tâm anh khí, liếc nhìn thư ký Tống Minh.
Tống Minh nhanh chóng tiến lên quát lớn: “Các cô ở chỗ này làm cái gì đấy?
Xem Mạc thị thành nơi khóc lóc đánh nhau như cái chợ sao?”