Chương 1872:
Cố Dạ Cẩn nhìn chòng chọc Mạc Tuân, sau đó đạp lên giường anh: “Đi, bây giờ tớ nói một câu cũng không đúng chứ gì, anh em là quần áo, phụ nữ là mệnh, cậu che chở cô ta điI!”
Có Dạ Cần thở hồn hến đi ra.
Lê Hương đứng ở bên ngoài một : úc lâu, đợi trong phòng triệt đê không còn tiếng động, cô nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, đi vào.
Mạc Tuân nằm trên giường lớn, nhắm mắt lại như đã ngủ rồi.
Lê Hương vào phòng tắm, lấy một chậu nước nóng, sau đó dùng khăn ấm giúp anh lau mặt.
Cô lau rất nhẹ nhàng, chỉ sợ làm đau anh, cảm giác hơi thở nhẹ của anh, Lê Hương rũ mi xuống, nhẹ nhàng hôn lên trán anh.
Hôn như vậy căn bản không đủ, đôi môi đỏ mọng của Lê Hương dời xuống, hôn qua mắt anh, sóng mũi cao, sau đó rơi trên đôi môi mỏng tái nhợt của anh, không tiếng động bày tỏ nỗi nhung nhớ S $ tơ vương như thủy triêu đôi với anh.
Lê Hương nhẹ nhàng hôn anh.
Lúc này Mạc Tuân chậm rãi mở mắt ra, trong tròng mắt thâm thúy lóe ra ý cười dịu dàng, đồng tử phản chiếu đôi mắt trong vắt của cô: “Lớn gan nhỉ, bảo em đừng đến, đến rồi còn dám hôn trộm anh?”
Lê Hương cả kinh, thì ra anh không ngủ.
Anh giả bộ ngủ.
Lê Hương có chút ngượng ngùng, cử chỉ thân mật giữa cô và anh đều là anh chủ động, là lần đầu tiên cô chủ động hôn anh như vậy.
ỹ Mạc Tuân anh tuân mặt mày trong đầy tràn rồi vui thích tiếu ý, chính nhất khuôn mặt cưng chìu nhìn cô.
Lê Hương cũng không xấu hồ nữa, cô không dám ghé vào trên ngực anh, nên tựa cái đầu nhỏ trên gối anh, chạm vào khuôn mặt tuấn tú của anh, khe hẽ cắt tiếng: “Em cứ hôn trộm anh đó!”
Nghe giọng nói mềm nhẹ ấy, ngửi mùi hương trong veo trên người cô, Mạc Tuân cong đôi môi mỏng, anh không cho cô tới, cô vẫn tới.
Nhưng cũng không bất ngờ, cô nhất định sẽ tới.
Lê Hương lặng lặng nằm bên người anh, cắn răng lên đôi môi mềm: “Em có thê… hôn anh thêm một chút không?”
Mạc Tuân nghiêng mặt sang bên, đối mặt với cô, hai người dựa vào rất gần, khi cô chớp hàng mi nhỏ dài, dường như đã chớp đến mi mắt anh.
“Em hôn lại xem.”
“Dạ”
Lê Hương lại chạm lên, hướng về phía gò má anh tuần hôn một cái.
Một giây kế tiếp, Mạc Tuân giơ tay lên giữ lại gáy cô, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi đỏ mềm của cô.
Môi hai người chạm vào nhau, Lê Hương nhanh chóng nín thở, cũng không dám động chà sát.
Xúc giác hai cánh môi chạm vào nhau vô cùng tuyệt vời, yết hầu Mạc Tuân khế lăn.
Bắt đầu thở gấp, anh chậm rãi ngừng nụ hôn này, điều chỉnh nhịp thở.
Rất nhanh, anh lại hôn lên môi cô.
Chương 1873:
Một nụ hôn đứt quãng, ngừng rất nhiều ằn, lúc anh cảm giác thân thể không ỗn sẽ dừng lại, Lê Hương rất hiểu, hai người thời gian rất lâu không gặp nhau, khi hôn hít tự nhiên có một loại cảm giác tiểu biệt thắng tân hôn.
Mạc Tuân lần nữa hôn lên, cái lưỡi dài đánh lên hàm răng cô.
Lê Hương run rầy hàng mi, khẽ há miệng.
Mạc Tuân ôm lấy đầu lưỡi của cô, hôn một lúc lâu.
Tiếng nước giao hòa luôn khiến người ta mặt đỏ tía tai.
Lúc kết thúc Mạc Tuân dán sóng mũi cao trên khuôn mặt cô trơn mềm, khép mi thỏ dốc.
Khuôn mặt nhỏ của Lê Hương đỏ bừng, trong thanh thuần tràn ra vẻ quyến rũ của phụ nữ, thấy anh chau mày kiếm, cô vươn tay cầm bàn tay anh, nhỏ giọng hỏi: “Có phải rất khó chịu không ạ?”
Mạc Tuân cà cà khuôn mặt nhỏ của cô, tiếng nói khàn khàn vô cùng gợi cảm: “Biết khó chịu còn trêu anh?”
n ệ Z Lê Hương mât mây giây mới hiệu được ý tứ của anh: “khó chịu” của anh không phải là “khó chịu”của cô, cô liền nhắm mắt lại, ngượng ngùng khó khăn ngăn cản: “Mạc tiên sinh, anh đứng đắn một chút đi!”
BÚ”, Đỉnh đầu vang lên tiếng cười nhẹ vui thích của người đàn ông.
“Anh đang cười cái gì? Mạc Tuân, không cho cười!” Lê Hương lúc này mới có một cảm giác chân thật, Mạc tiên sinh của cô thật sự đã trở về.
“Lê Hương, dáng vẻ anh bây giờ, thân thể này, em không để ý chút nào sao?”
Vừa rôi lúc hôn anh nhìn cô, nhìn khuôn mặt nhỏ cô bị hôn đến ửng hồng, dáng vẻ mê ly không dứt.
Trong lòng anh biết cô không hè để ý, cô vẫn là rất yêu anh, một chút cử chỉ thân mật cũng khiến cô mặt đỏ tới mang tai, như nai con chạy loạn.
Chỉ là, thân thể anh bây giờ…
Lê Hương nhìn anh: “Em không biết cái gì gọi là để ý, em chỉ biết em muốn đi cùng anh, nhìn anh như vậy, em thấy đau lòng. Em vẫn yêu, thậm chí càng yêu hơn so với trước đây, em hy vọng anh mãi mãi cũng không rời bỏ em, vĩnh viễn ở cạnh em.”
Ặ Mạc Tuân nhìn dáng vẻ cô mêm mại, cô làm nũng với anh, bày tỏ với anh, anh vẫn luôn biết Lê Hương của anh là hiểu chuyện ngoan ngoãn như Vậy, cô sợ anh tự ti đa nghi, cho nên cô cho anh lời khẳng định chắc chắn trước.
Mạc Tuân nhẹ nhàng hôn lên trán cô, sau đó cầm tay cô, năm ngón tay đan vào nhau, cùng cô mười ngón tay giao chặt.
– Mỗi ngày một câu chuyện nhỏ của Mạc Liễu — Mạc Từ Tước trước đây cũng không thích đồ ngọt, trong cuộc đời chưa bao giờ ăn kẹo, nhưng sau khi gặp được Liễu Anh Lạc, anh mỗi một ngày đều là ngọt ngào.
Hiện tại cô gái mặt cong mày cười nhìn anh, đôi mắt này, làm cho anh cảm thấy như đã từng quen biết.
Dường như trước đó hai người từng quen biết, anh đã từng… trong giấc mộng gặp oô.
Ánh mắt đầu tiên lúc gặp cô ở chùa, từ nơi sâu xa có một thanh âm không ngừng nói với anh- đi mau! Đi nhanh điI Đừng gặp côi Thế nhưng cô gọi anh lại, lại dính tới, cứ như vậy, anh một bên bài xích cô, một bên lại bị cô hấp dẫn.
Ánh mắt của anh luôn sẽ ở trong biển người mênh mông tìm kiếm cô, cô mặt : cong mày cười lưu luyên bên người anh, luôn sẽ làm trái tim cứng rắn của anh sinh ra vài niềm vui nhỏ. Phồn hoa trước mắt như mây khói, Mạc Từ Tước 20 tuổi hay Mạc Từ Tước 50 hơn tuổi tang thương dày nặng đều bởi ở khoảnh khắc vì cô mà viên mãn.
Chương 1874:
Cô lấp đầy trái tim anh.
A Tước, em muốn sinh cho anh đứa con trai.
Mạc Từ Tước cứng đò, sau đó tròng mắt, dường như không nghe được lời cô, thế nhưng vành tai anh đã đỏ ửng.
“Mạc Tuân.” Lê Hương kêu tên anh.
“Ừ?” Mạc Tuân nhắm mắt, bàn tay to xoa xoa mái tóc như tơ lụa của cô.
“Nước đã lạnh rồi, em đổi chậu nước nóng lau người cho anh nhé.”
“Ừ „ Lê Hương vào phòng tắm, đổi trong chậu nước đã lạnh thành nóng, dùng khăn lông ấm giúp anh lau chùi thân thể.
Trên người anh mặc đồ ngủ lụa màu xanh đen, cô vươn tay cởi từng cúc áo đồ ngủ của anh, lộ ra lồng ngực anh.
: # , h Anh thật sự rât gây, cơ thê suy yêu nghiêm trọng, lòng bàn tay mềm mại của Lê Hương nhẹ nhàng vuốt lên: “Mạc tiên sinh, còn đau không?”
Mạc Tuân lắc đầu: “Không đau.”
Sao có thể không đau?
Lê Hương đau lòng cúi cái đầu nhỏ, hôn khớp xương gầy gò của anh.
Mạc Tuân sờ mặt cô: “Đừng hôn, hôn anh lại khó chịu, cởi quần anh ra đi, giúp anh lau một chút.”
“..” Lê Hương hoàn toàn đau lòng anh, vô cùng đơn thuần hôn anh, nhưng cô quên mắt Mạc Tuân là một người đàn ông bình thường, mặc dù thân thể bây giờ không khỏe, nhưng hai người đã lâu không thân mật, khó tránh khỏi biết va chạm nỗi lửa.
Lê Hương nhanh chóng đứng lên, nhưng một giây kế tiếp cô cứng đò, anh nói cái gì?
Cởi quần anh ra, còn lau một chút?
Lê Hương choáng váng, cô chưa từng trải qua việc này.
Mạc Tuân nhắc mí mắt anh tuấn nhìn cô, đôi mắt trong vắt ấykhiếp sợ lại ngây ngốc, cái miệng nhỏ đỏ bừng còn hé một đường nhỏ, dáng vẻ ngây thơ đó khiến người ta không nhịn được muốn làm chút chuyện xấu.
h R Mạc Tuân nhêch môi, buôn cười nói: “Anh bây giờ không làm được gì đâu, đừng nghĩ sai lệch.”
“Nhưng… nhưng mà…” Lê Hương lắp ba lắp bắp hỏi, khuôn mặt tuyệt sắc đã đỏ hồng: “Hôm nay anh chưa rửa, rửa chỗ đó sao?”
Đây là một vấn đề về sức khỏe đó, Lê Hương biết anh có bệnh sạch sẽ, anh hẳn là tắm mỗi ngày mài! Vậy bây giờ tại sao muốn cô lau…
“Mấy ngày này, anh sống thế nào, anh đừng nói với em, anh đã lâu chưa rửa chỗ đó… nhal”
Mạc Tuân liếc mắt cô, đại ý là – em thấy thế nào?
“Chỗ này có y tá.” Anh đáp một câu.
Ngón tay Lê Hương cong lại: “Y tá nam, hay y tá nữ?”
Nếu như là một mình Mạc Tuân, Lê Hương hoàn toàn là yên tâm, nhưng Mạc Tuân ở chung với Cố Dạ Cần kia, tên Cố Dạ Cần đó, bên người mỹ nữ như mây không nói đến, ngay cả người làm nữ bên cạnh cũng phải trẻ đẹp, cô rất sợ Cố Dạ Cẩn làm hư Mạc Tuân, quãng thời gian này Mạc Tuân sẽ học hỏi anh ta.
Mạc Tuân: “Em cảm thấy rất hứng thú với vấn đề này?”