Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 1935-1939



Chương 1935:

“Liễu Anh Lạc…”

Nghe được giọng củaMạc Từ Tước, Liễu Anh Lạc nhanh chóng giấu bức họa kia ở phía sau mình, nước mắt trên mặt căn bản cũng không kịp lau, đôi lệ mâu bởi vì bối rối mà trở nên né tránh: “A Tước, anh… anh sao vào đây được?”

Mạc Từ Tước lợi hại bực nào, anh liếc mắt liền thấy được Liễu Anh Lạc giấu thứ gì ở phía sau.

“Ah, anh nghe nói em đuôi tât cả mọi người đi, sợ em căng thẳng, nên đến nhìn em, em sao vậy, tại sao khóc?”

Mạc Từ Tước muốn đi lên trước.

Thế nhưng Liễu Anh Lạc nhanh chóng lui về phía sau mấy bước, bức họa giấu ở phía sau cũng níu chặc: “Em không sao, hiện tại chú rễ không thể thấy cô dâu đâu, anh mau đi ra ngoài đi.”

Mạc Từ Tước im lặng vài giây, sau đó gật đầu: “Ừ.”

Mạc Từ Tước đi ra ngoài, khuôn mặt tuấn tú kia đã lạnh xuống.

Mạc Từ Tước tuấn mỹ cao ngất đứng lặng trong hành lang, ngày hôm nay quang đãng vạn dặm, nhưng anh cảm thấy lạnh lẽo không rõ.

Trong tay cô giấu cái gì?

Trong lòng cô có bí mật gì?

“Thiếu gia, đã xảy ra chuyện gì?” Lúc này Diệp quản gia đã đi tới, thấp giọng dò hỏi.

Trên khuôn mặt tuấn tú của Mạc Từ Tước không có chút rung động nào, mấy giây sau anh mấp máy đôi môi mỏng: “Lát nữa tôi muốn thấy tờ giấy Thiếu nãi nãi giấu trong tay kia, hiểu chưa?”

Diệp quản gia cung kính gật đâu: “Vâng ạ”

Sau khi kết thúc hôn lễ, là một đêm tình cảm mãnh liệt, Liễu Anh Lạc đã ngủ say trong lòng Mạc Từ Tước.

Mạc Từ Tước lười biếng dựa lưng vào đầu giường, trong ngón tay phải anh đốt một điều thuốc, tay trái ôm Liễu Anh Lạc, để cô nằm trong khuỷu tay có lực của anh.

Anh cứ như vậy rủ mắt hút thuốc, ánh mắt rơi trên khuôn mặt nhỏ khuynh thành của Liễu Anh Lạc, nhìn thật lâu.

Lúc này tiêng gõ cửa vang lên, ngoài cửa truyền đến giọng của Diệp quản gia: “Thiếu gia.”

Mạc Từ Tước đứng dậy xuống giường, mở cửa phòng.

“Thiếu gia, đây là đồ ngài muốn.” Diệp quản gia đưa bức họa kia tới: “Cái này hình như là vật rất quan trọng của Thiếu nãi nãi, khóa ở trong ngăn kéo.”

Mạc Từ Tước nhận bức họa: “Tôi biết rồi, đi xuống đi.”

“Vâng.

Mạc Từ Tước đóng lại cửa phòng, anh dập tắt nửa đầu mẫu thuốc lá trong gạt tàn, sau đó trở lại trước cửa sổ.

Nhìn thoáng qua Liêu Anh Lạc đang ngủ say, anh từ từ mở bức họa ra.

Mạc Từ Tước hơn 50 tuổi nhảy vào đáy mắt của chính mình.

Con ngươi Mạc Từ Tước tại khoảnh khắc đó hung hăng co rút, anh nhìn trên gương mặt vừa quen thuộc lại vừa xa lạ trên trang giấy, ông ta là ai?
Chương 1936:



Người đàn ông trên giấy vẽ chỉ để lại vẻn vẹn một bóng lưng, thế nhưng lộ ra cảm giác trải qua thăng trầm sát phạt của năm tháng, vừa nhìn đã là người nắm quyền ở đỉnh cao đã lâu.



Đầu vai ông bằng phẳng, lại tóc bạc nơi thái dương, đã rơi đầy năm tháng tang thương.



Mạc Từ Tước kinh ngạc nhìn người đàn ông này, thời điểm Liễu Anh Lạc đang vẽ ông, ngòi bút là ôn nhu lưu luyến đến bực nào, cô nhẹ nhàng vẽ lên một tấc ngũ quan của ông, như là một bàn tay nhỏ, ở trong mơ vô số lần vuốt ve qua gương mặt ông.



Trên giấy vẽ còn có ban bác vết tích, đó là nước mắt cô rơi xuống.



Mạc Từ Tước nhớ tới lúc mình đẩy cửa vào thấy được một màn kia, Liễu Anh Lạc nhìn bóng lưng của người đàn ông trên giấy vẽ này, lệ rơi đầy mặt.



Trong nháy mắt đó, anh biết, người đàn ông trên giấy vẽ này, là người mà cô yêu nhất đời này.



Ong ta, là ai?



Ông ta, vì sao lại giống anh như vậy?



Cô yêu ông ta, vậy anh, là cái gì?



Mạc Từ Tước siết bản vẽ này, trong lòng đã nhắc lên sóng to, năm nay đã là năm thứ tư của anh và cô, cuộc sơ ngộ năm đó ở chùa, đôi mắt đụng toái sáng ấy của cô chạm phải anh, khi đó tròng mắt của cô đã đầy tràn tình yêu.



Cô dường như rất sớm đã yêu anh.



Dường như, khi anh còn chưa biết đến cô, cô đã tình căn thâm chủng với anh rồi.



Mạc Từ Tước đang suy nghĩ, tình yêu sâu đậm của cô đối với anh, có phải hay không… đều bắt nguồn ở người đàn ông này?



Anh, có phải là thế thân của người đàn ông này không?



Người đàn ông này, rốt cuộc là ai?



Mạc Từ Tước không kể chuyện của người đàn ông này nói cho bất luận kẻ nào, anh bắt đầu tự tay đi điều tra người đàn ông đó.



Thế nhưng, người đàn ông này dường như căn bản không tồn tại ở thế gian này, dù anh có tra thế nào, đều không tra được tung tích của người đàn ông này.



Mạc Từ Tước tự tay sàng lọc ra rất nhiều người, phàm là người đàn ông có chút tương tự với anh, anh đều sẽ cân nhắc qua, sẽ không lọt phải bắt kỳ một người nào.



Người đàn ông này, theo thời gian, đã chìm vào biển lớn.



Đương nhiên, cái này cũng không ảnh hưởng đến cuộc sống ngọt ngào sau khi cưới của Mạc Từ Tước và Liễu Anh Lạc, hãng trang sức Queen của Liễu Anh Lạc đã bắt đầu bắt tay đưa ra thị trường.



Trong chiếc Rolls-Royce sang trọng.



Lâm Liễu Anh Lạc nhìn về phía người đàn ông bên người: “A Tước, có một việc em muốn thương lượng với anh.”



Mạc Từ Tước hai bàn tay đặt trên vô lăng, câu môi: “Nói đi.”



“Em rât thích thiêt kê trang sức, em 2n92 cũng muốn đưa Queen ra thị trường.”



Bây giờ là Queen, đời trước là Fly, không lâu về sau, Queen trở thành nơi tập trung của thế giới trang sức, mấy trăm năm sau đó trở thành một đời truyền kỳ.



Trước đây khát vọng Fly, yêu tự do đến cháy bỏng, hiện tại, ở bên cạnh anh, làm Queen của chính mình.



Mạc Từ Tước nhướng mày kiếm: “Sau đó thì sao?”
Chương 1937:



“Anh có muốn thu mua Queen của em không, để Queen biến thành sản nghiệp vợ chồng chúng ta?”



Mạc Từ Tước vươn bàn tay câm bàn tay nhỏ bé mềm như không xương của cô, thương yêu vuốt ve: “Không cần, Queen là của em, em là của anh, em chính là Queen của anhl”



Trong lòng Liễu Anh Lạc ấm áp, kỳ thực với tập đoàn thương nghiệp của anh, anh hoàn toàn có thể thu mua Queen của cô, đưa vào dưới cờ của anh, thế nhưng anh nói không cần, lưu lại cho cô bảo không gian và tự do riêng.



Tất cả vinh quang trong tương lai đều là của cô, tình yêu của anh đối với cô không còn là khống chế, mà là sánh vai với nhau.



Người đàn ông này anh tuấn, thành thục, cơ trí, nhiều tiền, mọi phương diện đêu cho cô lời dân đạo và kiên nghị hợp lý nhất, hộ tống cô một đường trưởng thành.



Liễu Anh Lạc chậm rãi nghiêng người qua, hai tay nhỏ bé ôm lấy cánh tay anh, đặt đầu nhỏ trên vai anh, mặt cong mày cười: “A Tước, cám ơn anh.”



Đèn đỏ đến, Rolls-Royce chậm rãi ngừng lại, Mạc Từ Tước nghiêng mặt, hôn lên môi của cô.



“Đừng chỉ nói mồm không, làm sao cảm ơn, dùng em tới cảm ơn, như thế nào?”



Hãng trang sức Queen của Liễu Anh Lạc chính thức đưa ra thị trường, kinh diễm và oanh động toàn bộ giới trang sức, Queen như huyên náo thâm vào cuộc sống của mọi người, trở thành trang sức kinh điển mà tất cả thiếu nữ phu nhân phải truy đuổi.



Hai năm sau, năm Liễu Anh Lạc 21 tuổi ấy, xuất tịch vạn chúng chúc mục, cô tham dự đêm từ thiện được nhiều người mong đợi và cực kỳ tỏa sáng, khiến đám đông choáng ngợp với vị trí trung tâm, lọt top các tạp chí giải trí lớn.



Đêm đó Liễu Anh Lạc mặc một chiếc váy dài hai dây màu đỏ, mái tóc đen nhánh buông dài trên bờ vai óng ả.



Chiếc váy lụa màu đỏ hoàn mỹ phác họa dáng người tuyệt đẹp của cô, váy dài xẻ tà, cô đạp giày cao gót đi một bước, đôi chân dài trắng noãn ấy như ẩn như hiện, đẹp đến mức làm người ta hít thở không thông.



Sau khi từ thiện kêt thúc, tât cả phóng viên chen chúc, muốn đối phỏng vấn cô, thế nhưng nhân viên công tác xin lỗi nói: “Liễu tiểu thư đã đi rồi.”



Tất cả truyền thông chạy đến đại sảnh bên ngoài, chỉ thấy được một chiếc xe limo vội vã phóng đi.



Cửa số phía sau xe chậm rãi trượt xuống, lộ ra gương mặt anh tuần sang trọng.



Mạc Từ Tước.



Thời gian hai năm, Mạc Từ Tước cũng bắt đầu đến thời khắc đỉnh phong của cuộc sống, cách đây không lâu, danh sách người giàu của Forbe, Mạc Từ Tước lên top đâu, nghe đôn, gia tài của anh đã cao tới mấy trăm tỉ.



Để chế kinh doanh của anh trải rộng khắp thế giới, bao gồm bất động sản, công nghệ, giải trí và các ngành công nghiệp lớn khác. Mạc Từ Tước ba chữ này đã trở thành đại danh từ của một thời đại, kinh diễm tất cả thời quang.



Nhưng mà vị Mạc gia thái tử này vẫn khiêm tốn như vậy, chưa bao giò nhận bất luận phỏng vấn nào, cũng không công khai lộ diện, anh thần bí trở thành sự tồn tại mà các đại tạp chí đều không chụp tới.



Anh đã quyền khuynh cả tòa thành Đề Đô, trở thành đại lão hô mưa gọi gió của thương nghiệp, không ai sánh bằng.



Anh còn rất trẻ, tuổi quá trẻ, chỉ có 27 tuổi.



Người đàn ông như vậy đã định trước mỗi buổi tối đều sẽ đi vào mộng xuân của nhóm danh viện thiên kim, cũng có Vài người phụ nữ tự nhận là xinh đẹp khuynh thành thử đủ mọi cách muôn câu dẫn anh, thế nhưng cũng không thành công.



Cơ hội duy nhất thấy được anh, chính là thông qua Mạc gia Thiếu phu nhân Liễu Anh Lạc.
Chương 1938:

Hết thảy trường hợp Liễu Anh Lạc xuất hiện qua, đều sẽ tìm được thân ảnh của anh.

Tựa như đêm từ thiện tối nay, xe anh đã chờ ở bên ngoài rất sớm, trong ánh mắt của an, nơi sâu thẳm trong tim, đầy tràn là thân ảnh cô trong trẻo nhưng lạnh lùng khuynh thành.

Anh cùng cô từng bước trưởng thành, nhìn cô đi vào vinh quang, quang mang vạn trượng.

Sủng ái thịnh thê đến vậy đưa tới đô kị của bao nhiêu người phụ nữ.

Những người phụ nữ kia cùng lúc điên cuồng đuổi theo sản phẩm mới mỗi cuối kỳ của Queen, về mặt khác thời điểm danh viện tụ hội, lại ghen đến đỏ mắt trông chờ xem Liễu Anh Lạc khi nào sẽ thất sủng.

Dù sao đại lão thương nghiệp 27 tuổi, trọn đời sao chỉ có thể yêu một người phụ nữ?

Thế nhưng chờ rồi chờ mãi, xuân đi thu đến, Liễu Anh Lạc thịnh sủng không SUY.

Thế nhân đều thấy cô xinh đẹp như nhau nhiêu năm trước, sạch sẽ tốt đẹp, tất cả thời gian của cô đều ngừng tại khoảnh khắc nơi hiên chùa năm ấy, người đàn ông tên Mạc Từ Tước kia cưng chiều cô trọn đời, yêu cô trọn đời.

Mạc Từ Tước có khoảng thời gian tuyệt vời trong kiếp này, lại trao cho cô sự dịu dàng bắt diệt năm năm tháng tháng.

Một mùa đông nọ.

Hai mắt Liễu Anh Lạc bị một bàn tay che lại, người đàn ông ở phía sau ôm cô, dẫn cô tới một chỗ.

“A Tước, anh đến tột cùng muốn dẫn em đến đâu thế?” Thanh tuyến của cô yêu kiều mềm mại, rất ngọt rất ngọt.

Mạc Từ Tước buông lỏng mắt cô ra, câu môi cười: “Nhà của chúng ta.”

Liễu Anh Lạc ngước mắt nhìn, sau đó con ngươi đột nhiên co rút lại, một giây, hai giây, ba giây… cô như ngây dại.

Cô nhìn thấy cái gì?

Cuộc đời này, cô tỉnh mộng phồn hoa, lại vào phòng Kiều.

Đời này hôn nhân của anh và cô tới sớm hơn một chút, Mạc Từ Tước không giống như kiếp trước vì cô xây phòng Kiều, cho cô thịnh thế sủng ái.

Hiện tại, phòng Kiều lại xuất hiện.

Liêu Anh Lạc ngâng cái đâu nhỏ, gân như thành tín nhìn lên, đó là hồi ức kiếp trước, là tất cả ngọt ngào của cô.

Cô nhẹ nhàng vươn tay, cảm giác ngũ sắc ánh dương soi vào bàn tay nhỏ bé của, mềm mại mà ấm áp đến vậy.

Anh nói, đây là nhà của chúng ta.

Mạc Từ Tước vươn hai cánh tay, từ phía sau ôm chặt lấy cô, anh nghiêng mặt hôn lên khuôn mặt nhỏ của cô, trầm thấp từ tính nói: “Thích không?

Nơi đây tốn mất hai năm, mỗi một cọng cỏ, mỗi một vật dùng, đều làm theo kiểu dáng em thích.”

Viền mắt Liễu Anh Lạc đỏ lên, thích, sao có thể không thích?

Cô xoay người, hai tay nhỏ ôm lây cô anh: “Dạ, thích ạ.”

Mạc Từ Tước dán môi mỏng trên đôi mắt cô đỏ bừng hôn lên một cái: “Liễu Anh Lạc, em yêu anh ư?”

Anh nhẹ giọng hỏi – Liễu Anh Lạc, em yêu anh ư?2 Liễu Anh Lạc nâng đầu nhỏ, kinh ngạc nhìn anh: “A Tước, sao anh lại hỏi như vậy? Em yêu anh mà.”
Chương 1939:

Nhưng, sao anh lại cảm thấy tình yêu của cô không chân thật như vậy?

Hai năm rồi, anh chưa từng quên qua người đàn ông trên bức họa kia.

Bức họa kia.

Người đàn ông phủ đầy tang thương ấy, giống anh như đúc.

Ông ta là ai?

Hai năm rồi, bức họa ấy giống như là một lời nguyền đâm vào tim anh, làm anh thời thời khắc khắc nhớ tới.

Có đôi khi anh muốn dứt khoát hỏi cô, thế nhưng lời đến bên môi, lại nuốt xuống.

Anh sợ hỏi rồi, sẽ không có sau đó.

Yêu cô, không dám mạo hiểm một phần một phân.

Cho dù trong lòng cô thực sự cât giâu một người đàn ông khác, anh cũng nguyện ý sống như vậy.

Ái tình, khiến người ta trở nên hèn mọn.

Anh hiện tại thực sự rất hạnh phúc, rất hạnh phúc.

“Em yêu ai? Gọi tên anh.”

“Em yêu anh, Mạc Từ Tước!”

Mạc Từ Tước ôm ngang Liễu Anh Lạc lên.

“A Tước, anh dẫn em đi đâu?”

“Anh mua một cái giường lớn, cũng không biết em có thích hay không, chúng ta bây giờ phải đi… lăn thử một chút.”

“…” Khuôn mặt nhỏ của Liễu Anh Lạc bạo nổ, Mạc Từ Tước trẻ tuổi thể lực mạnh đến đáng sợ, giống như một con Sói.

Lúc này Liễu Anh Lạc đột nhiên cảm thấy buồn nôn, tay đè xuống ngực, cô muốn nôn.

“Làm sao vậy?” Mạc Từ Tước nhanh chóng ngừng lại, vội vã cuống cuồng hỏi.

Liễu Anh Lạc nhớ lại một việc: “A Tước, em hình như… hai tháng rồi chưa có kinh…”

Liễu Anh Lạc mang thail Mạc Từ Tước gọi tới rất nhiều bác sĩ chân đoán cho Liêu Anh Lạc, Liêu Anh Lạc là thật sự mang thail Đứa bé đầu tiên của bọn họ đã đến.

Cô sắp làm mẹ.

Anh sắp làm bố rồi.

Trong nháy mắt, Liễu Anh Lạc đã mang thai đến tháng thứ mười rồi, nhưng ngày sinh dự tính đã đến, đứa bé trong bụng này lại một chút động tĩnh cũng không có.

Liễu Anh Lạc trong lòng lo nghĩ, ban đêm nằm mơ.

Mơ đến kiếp trước.

– Anh Lạc.

– Anh Lạc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.