Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 1965-1969



Chương 1965:



Mạc Tuân nhấc ly rượu thứ N của ối nay lên, sao anh lại cảm thấy đêm nay uống rượu còn nhiều hơn khi mình kết hôn uống thế nhỉ: “Bố nôn đi động phòng rồi!”



Lệ Quân Mặc không kịp chờ đợi vào biệt thự, ông hỏi người làm nữ: “Phu nhân đâu?”



“Tiên sinh, phu nhân ở trong phòng tân hôn.”



“Đã biết.” Lệ Quân Mặc nhắc chân dài nhanh chóng lên lầu, đẩy ra cửa phòng tân hôn.



Trong phòng, Lâm Thủy Dao một thân áo cưới ngồi ở trên giường cưới, còn khoanh chân ngồi, trên giường bày rất nhiều thứ, đều là tài sản dưới tên ông, sản nghiệp tập đoàn Lệ thị trải rộng toàn cầu, trải dài các ngành công nghiệp lớn, vì vậy tài sản dưới tên của Lệ Quân Mặc nhiều vô số kể.



Chỉ thấy Lâm Thủy Dao bận đến ngay cả váy cưới cũng không cởi, ngón tay trắng nõn của bà nhanh chóng múa trên máy tính câm tay, sau đó câm bút viết viết ghi ghi một chút, vô cùng chăm chú.



Lệ Quân Mặc nhìn thoáng qua, bà đang làm số sách, hơn nữa làm rất tốt.



“Phu nhân,” Lệ Quân Mặc ngồi ở bên cạnh bà: “Mai rồi hãng bận rộn đi eml”



Lâm Thủy Dao không ngắng đầu, bà cự tuyệt nói: “Không được, ngày mai có chuyện ngày mai, nhiệm vụ hôm nay ngày hôm nay phải hoàn thành.”



Lệ Quân Mặc nhướng mày kiếm anh khí: “Phu nhân, vậy em có phải không chuyên nghiệp không, em đã quên nhiệm vụ quan trọng nhất đêm nay của em là cái gì à?”



Lâm Thủy Dao lúc này mới ngâng đâu, bà mê hoặc nhìn khuôn mặt tuấn tú Lệ Quân Mặc: “Ý của anh là?”



Lệ Quân Mặc lấy ra một hộp nữ trang”, như dâng vật quý đưa cho Lâm Thủy Dao: “Dao Dao phu nhân, đêm nay…



em không muốn đếm tiền cưới hả?”



*Hộp nữ trang: Vốn dùng để chỉ tráp chứa nhiều loại trân châu, bảo ngọc.



Nay chỉ hộp chứa nhiều đồ vật hữu dụng.



Đếm tiền cưới?



Lệ Quân Mặc mở hộp nữ trang ra, đỗ toàn bộ tiền cưới bên trong ra, tiền giấy bay lả tả tản ra trên giường cưới, bày khắp chiếc giường cưới.



Trời ạ, thật nhiều tiền.



Lâm Thủy Dao hai mắt đều sáng, bà chưa từng thấy qua nhiều như vậy tiền cưới.



“Lệ tổng, người giống như anh kết hôn cũng nhận tiền cưới sao?”



Lâm Thủy Dao thật tò mò, người đàn ông như Lệ Quân Mặc có cả quyền thế địa vị, ông kết hôn chắc không cần tiền cưới mà nhỉ?



Lệ Quân Mặc vươn tay ôm thắt lưng mềm của Lâm Thủy Dao, dán bên tai bà thấp giọng cười nói: “Lúc đầu vốn không cần tiền cưới, nhưng anh cố ý thả ra tiếng gió, nói phu nhân nhà anh ưa đếm tiền, phân đoạn đếm tiền cưới trong đêm tân hôn như vậy phu nhân nhà anh cũng phải có.”



Cái này Lệ phu nhân thích cân nhắc bao tiền cưới sự tình ở trên phố truyền ra, Mạc tổng sủng thê sự tình cũng theo truyền ra.



Lâm Thủy Dao mở ra một bao tiền cưới, bên trong một xấp tiền quả thực sáng mù hai mắt của bà, bà lúc này ngọt ngào quay đầu, hướng về phía gò má anh tuấn của Lệ Quân Mặc rồi dùng sức hôn một cái: “Cảm ơn Lệ tông.”



Lệ Quân Mặc nhìn bà vui vẻ lấy tiền cưới ra cũng nhếch đôi môi mỏng: “Lệ phu nhân, em bây giờ còn gọi anh là Lệ tổng sao, em có phải nên đổi lời rồi không?”
Chương 1966:



Lâm Thủy Dao chớp hàng mi nghi hoặc nhìn ông: “Vậy em phải gọi anh là gì, Lệ Quân Mặc? Lệ tiên sinh?”



“..” Lệ Quân Mặc lấy tay khẽ bắm eo bà: “Lại nghịch!”



Lâm Thủy Dao thấy nhột, tiếng cười “khanh khách” rót vào trong tim Lệ Quân Mặc, sau đó đôi mắt ươn ướt nước nhìn ông, ngọt ngào kêu một tiếng: “Chồng ơi.”



Lệ Quân Mặc cảm thây khớp xương cả người đều bị bà gọi mềm, ông cúi đầu hôn bà một cái.



Nhưng Lâm Thủy Dao tránh, bà tiếp tục đếm tiền cưới của mình.



Đôi môi mỏng của Lệ Quân Mặc rơi trên mái tóc dài của bà, hôn khắp nơi: “Lệ phu nhân, Đặng Tường kia không chạm vào em?”



Ông đã sớm muốn hỏi rồi, lúc này cũng không nhịn được nữa, chính mồm hỏi bà.



Lâm Thủy Dao lấy hết tiền cưới ra: “Đúng vậy, hắn không dám đụng vào em, bởi vì chỉ cần một ngón tay của hắn đụng em, em sẽ chặt ngón tay đấy của hắn cho chó ăn.”



Nhìn dáng vẻ bà hung dữ, Lệ Quân Mặc cong môi, ông sớm nên nghĩ tới, bà là ai chứ, Lâm Thủy Dao! Bà làm sao sẽ để cho loại người như Đặng Tường gần người?



Ngày đó ở trong phòng bao ông thực sự là bị đố ky xông váng đầu, cho nên mới tin những lời quái quỷ kia của Đặng Tường.



“Lệ phu nhân, vậy sao em lại bán thân cho Đặng gia?” Lệ Quân Mặc thật sự tò mò.



Lâm Thủy Dao thở dài một cái: “còn chưa phải là bởi vì ta con dân nha năm ấy mùa đông toàn bộ trên biển đều bị đóng băng, cắt đứt lan lầu cùng ngoại giới tât cả liên hệ.”



Nói rồi Lâm Thủy Dao nhớ lại khốn cảnh ngay lúc đó, bà chau mày nói: “Đó là mùa đông rét lạnh nhất trong cuộc đời em từng gặp phải, mới vừa sinh con ra, gần đất xa trời, tứ chi đều lạnh đến đông cứng… kỳ thực đoạn đường này em trải qua rất nhiều chiến dịch lớn nhỏ, xông pha qua rất nhiều cửa ải khó khăn, thế nhưng một lần kia, em thực sự gặp khó, nên em tìm được Đặng lão phu nhân, Đặng lão phu nhân cứu giúp, điều kiện trao đổi là em phải ký một phần khế ước bán thân.”

Cả nhà tải app truyện hola đọc miễn phí khích lệ nhóm nhé!

“Chồng,” Ánh mắt Lâm Thủy Dao yêu kiều nhìn Lệ Quân Mặc: “Làm Nữ Vương Lan Lâu, em nhất định phải trở về, thế nhưng trước khi đi em do dự, em do dự có nên mang Lê Hương về hay không.”



“Nếu như em mang Lê Hương về, làm Công Chúa Lan Lâu con bé sẽ gánh vác tất cả, đi qua con đường em đã từng đi, sau nhiều lần do dự, em giữ Lê Hương lại, cho nó cuộc sống Vô ưu vô lo, đồng thời lại để lại cho con bé hai cái bảo rương, nếu như cô bé có thể tìm được đường về nhà, vậy thì trở về, hoàn thành sứ mạng của nó, nếu như con bé không có tìm được đường về nhà, vậy em hy vọng con bé có thể giống như ngàn triệu cô gái trên đời này như vậy nắm giữ một cuộc sống bình thường lại hạnh phúc.”



Tình yêu của bố mẹ dành cho con cái, tất trở nên tính toán sâu xa, Lâm Thủy Dao chẳng những là Nữ Vương tốt nhất, cũng là người mẹ tốt nhất.



Lệ Quân Mặc bị rung động sâu đậm, ông vẫn tưởng bà là một người tham tiền không tim không phổi, đây là lần đầu tiên ông chân chính đi vào nội tâm của bà tìm hiểu bà.



Đoạn đường này vô luận gặp phải gian nan hiểm trở nào, bà chưa từng thay đổi, vẫn ngây thơ rực rỡ, vẫn sạch sẽ thuần túy, vẫn thích cười như cũ.



Lệ Quân Mặc giơ bàn tay lên, xoa đầu Lâm Thủy Dao: “Lệ phu nhân cực khổ FOI.



“Dạ.” Lâm Thủy Dao dùng sức gật đầu, còn nỗ lực trợn to đôi mắt ướt nước làm bộ đáng thương nhìn ông: “Vậy chồng về sau phải thương em, dù sao, anh là người đàn ông duy nhất của đời em mà.”



Anh là người đàn ông duy nhất của đời em mà.



Trừ ông ra, bà chưa từng có người khác.



Ông là duy nhất của bà.



Lệ Quân Mặc ôm bà thật chặt trong ngực mình: “Lệ phu nhân, anh hiện tại sẽ thương yêu em, chúng ta cùng tắm đi!” la lớn.
Chương 1967:

Lúc này bỗng vang lên tiếng mèo con “meo”, Lệ Quân Mặc nhanh chóng quay đầu, Lâm Thủy Dao tới, nơi cửa kính mờ, khuôn mặt nhỏ tỏa nắng đó đang nhìn ông.

Meo~.

Bà lại mềm nhẹ kêu một tiếng: “Chủ nhân, mèo con của anh tới rồi này.”

Từ đó về sau, Lệ Quân Mặc cùng Lâm Thủy Dao trải qua rồi cuộc sống vợ chồng không xấu hổ không ngượng ngùng, dần dần thuộc hạ gần gũi bên cạnh Lệ Quân Mặc thường phát hiện trên cổ chủ tịch nhà mình luôn rất nhiều dấu ô mai.

Lệ Quân Mặc không nói cho người khác biết, sau khi kết hôn ông thường nửa đêm bị hôn tỉnh.

Ông mơ mơ màng màng mở mắt ra, Lâm Thủy Dao trong ngực luôn là nũng nịu dính trên người ông.

“Chồng ơi, em mơ thấy ác mộng, mơ thấy anh không thích em nữa, tiền cũng không cho em, thật đáng sợ.”

“Chồng ơi, hôn hôn.”

“Chồng ơi, em phát hiện ngày hôm nay em lại thích anh nhiều một chút rồi, em rất thích anh đó.”

Bên ngoài Lệ gia đại trạch, Huyên Dịch cao tăng mang theo đệ tử Mạc Huyền Gia tới.

Huyền Dịch cao tăng nhìn Lệ gia không khí hoà thuận vui vẻ, đang định lên tiếng thì bỗng cậu nhóc Mạc Huyền Gia bỗng ra vẻ ông cụ non nói – nhất khúc nhất ý nhất phù sinh, nhất sinh nhất đại nhất song nhân, vô duyên đối diện thủ nan khiên, hữu tiễn thiên lý tiễn lai khiên”.

*một khúc một ý một phù du, một đời một thời một người, vô duyên đối diện bất tương phùng, có tiền nghìn dặm tiền tới tay.

Hoành phi – giai ngẫu thiên thành”.

* đôi vợ chông trời phú Nói xong, Tiểu Mạc Huyền Gia xoay người nghênh ngang bước đi.

Huyền Dịch cao tăng bị cướp rồi lời cạn ngôn, ông nhìn dáng vẻ tiểu thần côn của Mạc Huyền Gia, khóc không ra nước mắt, đồ đệ mình nhận có thể làm gì đây, khóc cũng phải dạy cho xong!

Lời người dịch: Phiên ngoại Lệ Quân Mặc Lâm Thủy Dao kết thúc rồi, kế tiếp là Cố Dạ Cần và Diệp Linh.

Diệp Linh sau khi trở về liền nhanh chóng tiến hành quay phim, chính là bộ phim dân quốc của đạo diễn Vương gạo cội”Kiếp Phù Du”.

Diệp Linh ở diễn nữ chính – An Sinh.

An Sinh trước kia là thiên kim đại tiểu thư gia đình giàu có, đọc rất nhiều thi thư, đơn thuần mà tốt đẹp, thế nhưng thời kỳ chiến loạn, đất nước rơi vào tay giặc, tất cả thân nhân của cô đều chết, mà cô không thể tránh được bị số mệnh tàn phá, bị bán đến đệ nhất hồng, làm ca kỹ nơi đó.

Sau đó chiến dịch phản kháng vang dội, An Sinh cởi sườn xám, cắt bỏ mái tóc dài của mình, dứt khoát đầu quân Vào làn sóng cách mạng.

Bộ phim “Kiếp Phù Du” này là về nữ chủ, chủ yếu nói đến một con đường trưởng thành của An Sinh, rất được trong giới xem trọng, vô cùng có khả năng ẫm hết các giải thưởng lớn năm nay, cho nên”Kiếp Phù Du” còn chưa khai máy cũng đã nổi rần rần trong vòng giải trí.

Hiện tại việc Diệp Linh lấy được vai diễn An Sinh bị lộ ra, lần nữa tạo ra một lượng truy cập khổng lồ, mọi hành động của cô đều bị paparazzi chăm chú chực chờ.

Song, Diệp Linh từ lúc vào đoàn phim cũng không đi ra ngoài nữa, cô một mực chuyên tâm nghiên cứu kịch bản, ngày mai sẽ là cảnh thử vai diễn đầu tiên, cô đang tập diễn thử.

Lúc này người đại diện Hoa tỷ đi đến: “Linh Linh, em còn đang đọc kịch bản à, ngoan quá, đừng đọc nữa, giờ cơm đến rồi, chúng ta đi ăn cơm trước đi.”
Chương 1968:



Diệp Linh lúc này mới buông kịch bản xuống, cô vươn người một cái: “Vừa lúc bụng em cũng đói, Hoa tỷ, chúng ta đi thôi.”



Diệp Linh mang theo Hoa tỷ đi ra ngoài, lúc này phía trước tới một đám hộ vệ áo đen, động tác đám hộ vệ áo đen này thô lỗ ngang ngược đẩy hết người bên trong hành lang sang một bên: “Tránh rat Mau tránh ra! Đừng ngăn đường của bọn tôi, nữ minh tinh sắp tới!”



Diệp Linh cùng Hoa tỷ lúc này bị lấn qua một bên, chỉ thây phía trước kéo ra một đường cảnh giới, như phái đoàn của một siêu sao đẳng cấp sắp đến.



Hoa tỷ ở vòng giải trí nhiều năm như vậy, là một người đại diện cao cấp thâm niên, cảnh gì mà chị ấy chưa thấy qua, chị nở nụ cười, thấp giọng nói: “Linh Linh, đây là người nào thế, lại làm ra động tĩnh lớn như vậy, không biết còn tưởng rằng là em đấy, em mới là nữ chính bộ phim này mà.”



Trên khuôn mặt nhỏ mềm mị của Diệp Linh không có tâm tình gì lớn, cô nhàn nhạt nhìn về phía trước, chỉ thấy phía trước đi tới một nhóm người: “siêu sao”



được tiền hô hậu ủng kia ở chính giữa kia hết sức quen mặt.



Là… Trần Viên Viên.



Trân Viên Viên tới.



Cũng tới đến đoàn phim “Kiếp Phù Du”



này.



Hôm nay trên mặt Trần Viên Viên mang chiếc kính râm lớn, hộ vệ áo đen mở đường, dẫn theo mười mấy trợ lý đại diện gì đó, có người khoác sắc áo khoác đen lên trên vai cô ta, cô ta đạp giày cao gót, lắc mông đi tới, khí tràng kia đều viết – tôi là nữ minh tinh ở đây!



Người không biết thật sự sẽ tưởng Trần Viên Viên là nữ chính của “Kiếp Phù Du”.



“Lại là Trần Viên Viên này?” Hoa tỷ mặt hỏi chấm: “Hiện tại đầu năm nay thực sự là mèo chó gì cũng dám chạy ra ngoài hết, Linh Linh, lần trước em làm kiểu gì đấy, sao lại để cô ta vào được đoàn phim “Kiếp Phù Du”, trước đó chị đâu có nghe nói cô ta sẽ tới diễn?”



Đối với Trần Viên Viên đột nhiên xuất hiện, Diệp Linh cũng không cảm thấy bất ngờ, cô giơ tay lên quấn lọn tóc bên quai hàm: “Trần Viên Viên đã sớm mơ ước “Kiếp Phù Du” rồi, đoán chừng là đi cửa sau của kim chủ đại nhân nên vào được thôi.”



Kim chủ đại nhân?



“Linh Linh, em là nói… Cố tổng?”



Diệp Linh cho Hoa tỷ liếc mắt – chị cảm thấy ngoại trừ Cố tổng còn có người khác sao?



Hoa tỷ: “…” Cố tổng, anh lại đang làm cái gì thế hả?



Diệp Linh tiến lên, chuẩn bị đi ăn, kỳ thực với địa vị và lưu lượng của cô giờ này ngày này ở vòng giải trí , trong đoàn phim đều sẽ đưa riêng phần ăn cho cô, nhưng cô từ chối, khỏi cần mắt công, cùng mọi người dùng cơm tốt hơn nhiều.



Lúc này Trần Viên Viên lanh mắt liếc thấy được Diệp Linh, cô ta lên tiếng nói: “Diệp Linh, đã lâu không gặp, chào cô.”



Diệp Linh dừng bước, cô nhìn Trần Viên Viên.



Trần Viên Viên đạp giày cao gót, vênh váo hồng hách ởi tới, cô ta điệu đà tháo kính râm trên mặt xuống, vẻ mặt đắc ý: “Diệp Linh, thấy tôi có phải cô rất bất ngờ không, nói cho cô biết! Tôi bây giờ là nữ phụ của “Kiếp Phù Du”, là… Cố tổng để cho tôi đấy, cô nói Cố tổng có phải đối với tôi rất tốt không?”



Cố Dạ Cẩn để Trần Viên Viên đi cửa sau làm nữ phụ “Kiếp Phù Du”!



Diệp Linh nhướng chân mày lá liễu tinh xảo, cô nhàn nhạt câu đôi môi đỏ mọng, cười cười không nói chuyện.
Chương 1969:

Trần Viên Viên cảm thấy mình như đắm vào trong bông, cô ta vốn muốn thấy được từ trên mặt Diệp Linh đủ loại biểu cảm hâm mộ ghen ghét, thế nhưng không có gì cả, Diệp Linh cười nhạt, tính công kích gần như không có, nhưng tính vũ nhục lại rât mạnh.

Vẻ đắc ý trên mặt Trần Viên Viên biến mắt, cô ả hừ lạnh một tiếng, có chút thẹn quá thành giận: “Diệp Linh, cô biết đêm qua tôi và Cố tổng là triền miên thế nào không, Cố tổng thật sự rất đáng ghét, anh ấy làm tôi rất đau, chúng tôi hừng đông mới ngủ, ngày hôm nay rời giường tôi cảm giác xương mình muốn vỡ vụn luôn rồi ấy.”

“A, phải không?” Diệp Linh hỏi ngược một câu.

“Đương nhiên là thật!” Trần Viên Viên khẳng định.

Lúc này Diệp Linh giơ tay lên, cô giơ giơ lên điện thoại trên tay.

Trân Viên Viên nhìn một giây, chết sững, vì Diệp Linh đã ghi âm, ghi âm hết lời ả vừa rồi nói.

“Diệp… Diệp Linh, cô muốn làm cái gì, mau xóa file ghi âm đi!” Trần Viên Viên có một loại dự cảm rất xấu, ả tự tay phải đoạt điện thoại của Diệp Linh.

Lúc này Hoa tỷ cản lại: “Áy ấy ấy Trần Viên Viên, làm gì vậy chứ, Linh Linh nhà tôi trên người mỗi một tấc da thịt đều đã mua bảo hiểm, cô tốt nhất tránh xa Linh Linh của tôi một chút, nếu như làm Linh Linh nhà tôi bị thương, khoản bồi thường kếch xù này tôi sợ cô đền đến khóc đấy!”

Trần Viên Viên: “…”

Diệp Linh khẽ động ngón tay, bâm ra WeChat của một người, sau đó âm trực tiếp gửi đoạn ghi âm vừa rồi qua.

Diệp Linh ngước mắt nhìn về phía Trần Viên Viên: “Không cần khẩn trương, tôi chỉ là gửi lời vừa rồi của cô cho… Cố tổng của cô, chia sẻ với anh ấy một chút mà thôi.”

Trần Viên Viên nhanh chóng mở to hai mắt, ả tuyệt đối không ngờ Diệp Linh lại gửi ghi âm cho… Cố Dạ Cẩn?!

Từ sau khi trở về hôn lễ của Mạc Tuân và Lê Hương, Cố Dạ Cần bận rộn lạ thường, mấy ngày này anh vẫn luôn đi công tác, lúc nhận được tin WeChat anh vân còn đang họp ở Los Angeles.

Trong phòng họp V.I.P, Cố Dạ Cần ngồi ở chủ vị, rất rõ ràng anh đang phát giận, ngón tay thon dài cầm báo cáo quý mới nhất, anh thuận tay hắt xuống, báo cáo theo lực đạo bén nhọn “xoạc”

một cái bay lả tả trên không trung, rơi vào trên đầu trên mặt những nhân viên cấp cao kia, rất khôi hài chật vật, nhưng bọn họ cũng không dám thở mạnh một tiếng, động cũng không dám động.

“Cộc cộc cộc” Ngón tay có lực của có Dạ Cần đánh ra nhịp điệu lạnh thấu xương trên bàn họp hình vòng cung: “Đây chính là hiệu suất làm việc của các người sao, đêm nay tăng ca làm lại lần nữa, làm đến chết thì coi là tai nạn lao động, không làm cho tôi hài lòng thì ngay lập tức cút!”

Nói xong, Cố Dạ Cần đứng dậy, anh đi tới trước cửa sổ, giơ ngón tay lên nới cà vạt, hiện tại cà- vạt buộc lỏng lẻo quanh cổ của anh, trong lệ khí vừa dày vừa nặng lộ ra uy hiếp của cấp trên, nâng tay nhắc chân đều là mị lực mê người của tinh anh thượng lưu.

Đám nhân viên cấp cao đều sợ đến nín thở.

Cố Dạ Cần phiền não, mấy ngày nay liên tiếp làm việc cao độ khiến đôi mắt thanh bần kia thấm vẻ mệt mỏi, lười nhìn những người phía sau nữa, anh rút ra một điều thuốc đặt trên môi, châm lửa, sau đó bắt đầu phả ra làn khói trắng.

Lúc này cửa phòng họp bị đây ra, thư ký riêng đi đến, thấp giọng báo cáo: “Chủ tịch, có WeChat đến.”

Cố Dạ Cần khi họp đều không mang theo điện thoại, giao cho thư ký riêng của mình.

Cố Dạ Cần một tay đút trong túi quần, một tay đốt điếu thuốc lá, dáng người cao to như ngọc, ngũ quan tuấn mỹ chìm trong làn khói thuốc.

“Không rảnh.” Tâm tình của anh không tốt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.