Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 1970



Chương 1970:



“Vâng, chủ tịch.” Thư ký riêng cầm điện thoại muốn lui xuống.



“Quay lại.” Chợt Cố Dạ Cần lại mở miệng.



Thư ký riêng ngắng đầu nhìn lại, chỉ thấy Cố Dạ Cẩn ngậm điếu thuốc lá trên môi, nhìn anh ta hỏi: “Cậu mới vừa nói cái gì đến?”



“Chủ tịch, là WeChat.”



“Ah.” Cố Dạ Cần nhàn nhạt lên tiếng.



Chủ tịch nhà mình đã nói không rảnh, thư ký riêng định lui thật nhanh.



Thế nhưng một giây kế tiếp, Cố Dạ Cần đưa bàn tay của mình ra: “Đưa điện thoại cho tôi.”



Thư ký riêng sửng sốt, chủ tịch, không phải anh nói không rảnh sao?



Thê nhưng thư ký riêng cũng không dám hỏi những lời này, anh ta vội vã đưa điện thoại lên.



Cố Dạ Cần nhận lấy điện thoại di động, trên WeChat anh chỉ có một người, Diệp Linh.



Có lúc anh cũng sẽ xem vòng bạn bè của Diệp Linh, nhìn cô ngày hôm nay lại đăng cái gì, lại mặc đồ đẹp nào, hay là mua cái túi xinh nào.



Quả nhiên, là Diệp Linh gửi tới, còn là một voice chat.



Bình thường anh không liên hệ cô, cô cũng sẽ không chủ động liên hệ anh.



Ngày hôm nay không biết ngày gì, cô chăng những chủ động liên hệ anh, còn gửi voice chat đến.



Anh đã lâu không nghe được giọng cô rồi.



Có Dạ Cẩn chậm rãi nhếch môi vui vẻ.



Đám nhân viên đang không dám thở ở đây quả thực sợ ngây người, bọn họ khiếp sợ nhìn chủ tịch nhà mình, chủ tịch là… là đang cười sao?



Một giây trước chủ tịch còn mưa rền gió dữ, một giây kế tiếp liền câu môi cười?



WeChat kia đến tột cùng có mị lực đến mức nào?



Xem ra bọn họ được cứu rồi.



Đám nhân viên đêu âm thâm thở dài một hơi.



Cố Dạ Cần rất muốn nghe giọng Diệp Linh, nên anh vươn ngón tay ra, mở voice chat.



Thế nhưng, truyền tới không phải giọng của Diệp Linh, mà là… Trần Viên Viên.



Trần Viên Viên dùng chất giọng kỹ nữ trong kỹ nữ tức giận lấy le – Cố tổng thực sự rất đáng ghét, tối hôm qua anh ấy lam tôi rất đau, chúng tôi tận hừng đông mới ngủ…



“” Khuôn mặt tuấn tú kia của Cố Dạ Cần “xoát” đều lạnh xuống, còn mím môi lạnh lẽo.



Mây nhân viên vừa thở phào đã mân cảm nhận ra tâm trạng biến hóa của chủ tịch, bọn họ trong nháy mắt hít lại ngụm hơi vừa thở ra đấy, ngồi nghiêm chỉnh.



Cố Dạ Cần giận thật, anh lúc đầu muốn nghe giọng Diệp Linh thư giãn một chút, nào biết là chất giọng kỹ nữ trong kỹ nữ này.



Anh gửi lại một đoạn voice chat, giọng nói rất nặng – Mẹ nó, ông đây tối hôm qua vẫn luôn bận họp!



Nói xong, Cố Dạ Cần trực tiếp ném điện thoại cho thư ký riêng, con ngươi đen thanh bản tựa mũi tên sắc nhọn nhau rơi trên đầu nhóm nhân viên: “Ngây ra đó làm cái gì, đồ xảo trá, không tim không phổi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.