Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 2024



Chương 2024:

 

Trong biệt thự.

 

Cố Dạ Cẩn chỉ không cho phép Diệp Linh đi ra ngoài, cũng không có chặt đứt Diệp Linh liên hệ với thê giới bên ngoài, cho nên Hoa tỷ gọi điện tới, Diệp Linh đã biết chuyện của Sử tổng rồi.

 

Hoa tỷ ở đầu điện thoại bên kia liền thao thao bất tuyệt biểu đạt sự ngưỡng mộ của mình với Cố Dạ Cẩn: “Linh Linh, Cố tổng thực sự quá ngầu quá uy vũ đó, lập tức đã giải quyết xong lão sắc quỷ Sử tổng kia, tối hôm nay em có nên thưởng Cố tổng thật tốt một chút không?”

 

Diệp Linh nháy mắt: “Hoa tỷ, chị đang nói cái gì thế, em nghe không hiểu.”

 

“Linh Linh em cứ giả vờ đi, ở trước mặt chị còn giả vờ được, chứ ở chỗ Cố tổng thì đừng có mơ…”

 

Lúc này dưới lầu truyền đến giọng của người làm nữ: “Tiên sinh, cậu đã trở về?”

 

Có Dạ Cần đã trở về.

 

“Hoa tỷ, em không tám với chị nữa, cúp đây.” Diệp Linh nhanh chóng cúp điện thoại, sau đó mở cửa phòng chạy xuống lầu.

 

Dưới lầu, người làm nữ mở cổng biệt thự ra, Cố Dạ Cần đi đến, người làm nữ ngồi xổm người xuống đổi giày cho anh, anh nhấc đôi chân dài đi vào phòng khách, giơ lên ngón tay rõ ràng khớp xương cởi áo khoác ngoài ra đưa cho người làm nữ, sau đó mở miệng hỏi: “Diệp tiểu thư đâu?”

 

Người làm nữ vẫn không nói gì, trên thang liền truyền đến tiếng nói mềm mị: “Cô Dạ Cân.”

 

Cố Dạ Cẩn ngước mắt, Diệp Linh yêu kiều đứng ở trên cầu thang nhìn anh.

 

“Qua đây.” Cố Dạ Cần nói hai chữ.

 

“Dạ.” Diệp Linh chạy vội xuống, một đầu nhào vào trong ngực anh.

 

Lúc cô nhào tới, Cố Dạ Cần liền giang hai cánh tay có lực, một tay đỡ lấy cô ôm vào trong lòng.

 

Hôm nay Diệp Linh mặc một chiếc áo len cổ lọ, màu đỏ đan xen với màu xanh lá, là kiểu áo dạ, mái tóc dài cuộn sóng cuốn được kẹp thật cao, vài lọn tóc rơi vào bên tai, khuôn mặt nhỏ phá lệ mềm mại đáng yêu.

 

Cố Dạ Cẩn ôm cô, môi mỏng rơi trên khuôn mặt cô cà cà, da thịt cô thơm mềm như ngọc làm anh phá lệ tham mộ”: “Chạy vội như vậy không sợ ngã à?”

 

*tham lam và yêu thích Diệp Linh trê đôi môi đỏ mọng: “Em sợ anh nôn thôi.”

 

Cố Dạ Cần đã cảm thấy cái miệng nhỏ của cô thực sự rất ngọt, chỉ cần cô Lê mình mềm giọng với anh vài câu, anh sẽ bị dụ như mở cờ trong bụng.

 

Cố Dạ Cẩn buông lỏng cô ra: “Tặng quà cho em, nhìn thử bên trong là cái 0Ì Diệp Linh lúc này mới nhìn thấy trong tay anh có một hộp quà tinh xảo, đây là quà anh tặng cho cô.

 

Diệp Linh mở hộp ra, đông, đông, đông, từng viên dạ minh châu lớn rớt ra, rơi loảng xoảng trên thảm trải sàn.

 

Trời ạ.

 

Diệp Linh chấn động, những viên dạ minh châu trên thảm đều lớn như trứng ngỗng, trong suốt như pha lê, đã chiếu sáng toàn bộ phòng khách, sáng rực rỡ.

 

Một viên dạ minh châu đã có trị giá hàng chục triệu, vậy mà ở đây có rất nhiều.

 

Mấy năm nay Diệp Linh đều được nuông chiều, ra vào vòng giải trí cũng đều là xa xỉ phẩm, đã thấy qua một viên dạ minh châu, thế nhưng nhiều dạ minh châu như vậy, thật đúng là lần đầu tiên thấy.

 

Thế giới của người có tiền thực sự làm người ta nhìn mà cảm thán.

 

Diệp Linh vươn tay nhỏ bé nhặt hai viên dạ minh châu ôm vào trong ngực, nháy mắt nhìn người đàn ông: “Cố tổng, những thứ này đều là tặng cho em?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.