Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 2051



Chương 2051:

 

Cố Dạ Cần tức giận không rõ, anh âm lệ gần từng chữ: “Diệp Linh, đừng khiến mình hèn mọn như vậy!”

 

“Lễ nào, hiện tại em không hèn mọn sao?” Diệp Linh buồn cười hỏi ngược lại anh một câu.

 

Không khí trong phòng cứ như vậy cương trệ, nhiệt độ đóng băng.

 

Cố Dạ Cần buông bàn tay to ra: “Cút đi tắm, anh hiện tại không muốn thấy em.”

 

Diệp Linh nhâc chân đi liên.

 

Diệp Linh tắm nước nóng sau đó liền lên giường ngủ, cô cong người, co rúc mình ở trong chăn.

 

Rất nhanh, chăn mền trên người bị kéo ra, cô bị ôm ngang lên.

 

Diệp Linh mở mắt ra nhìn khuôn mặt tuấn tú trong tầm mắt, Cố Dạ Cẩn ôm cô trên ghế salon, để cô ngủ trong khuỷu tay có lực của anh.

 

Sắc mặt anh còn rất khó nhìn, người đàn ông vẫn luôn ở cao vị đều được cung phụng, chỉ có cô dám chọc anh nôi giận.

 

“Ai cho em ngủ?” Anh trầm giọng không vui nói.

 

Diệp Linh ngây người vài giây, sau đó giơ hai tay lên ôm cổ anh, hôn lên đôi môi anh.

 

Thế nhưng, Cố Dạ Cẩn tránh được, không để cho cô hôn.

 

Diệp Linh bị kiềm hãm, động vật ăn thịt từ lúc nào đổi sang ăn cỏ rồi?

 

Cố Dạ Cẩn sâu kín nhìn cô: “Làm cái gì?

 

“Anh… Không muốn sao? Tối hôm nay anh muốn em lấy lòng anh thế nào?”

 

Tay Diệp Linh bắt an đi xuống đi…

 

Cô Dạ Cân nhanh chóng bắt được tay cô, không cho cô châm lửa khắp nơi: “Đêm nay không có hứng, không cho phép ngủ, xem văn kiện với anh.”

 

Anh nói, đêm nay không có hứng?

 

Nhưng, vừa rồi nơi ngón tay cô lướt qua, bắp thịt cả người anh đều căng lên, ngay cả nhiệt độ cơ thể cũng nóng lên.

 

Cố Dạ Cẩn đắp một cái mèền lên trên người cô, còn nhét hai tay nhỏ của cô vào: “Em chọc tâm trạng anh khó chịu, còn mình thì muốn ngủ? Ngủ cái gì mà ngủ, không cho phép ngủ, làm việc với anhl”

 

“…” Diệp Linh không hiểu sao cảm thấy anh hết sức ngây thơ, vừa rồi cũng không biết là ai nói không muốn thấy côi Cô Dạ Cân không đề ý đên cô nữa, nhét kín cô vào trong mèn, anh tiếp tục xem văn kiện.

 

Diệp Linh đối với văn kiện không có chút hứng thú nào, ngay từ đầu còn mạnh mẽ chống mí mắt, rất nhanh đã mệt rã rời rồi.

 

Cô cũng không làm kiêu, tự mình ở trong khuỷu tay của anh tìm một vị trí thoải mái, chôn khuôn mặt nhỏ trong ngực của nhắm hai mắt lại.

 

Đang lúc ngủ mơ mơ màng màng cô cảm giác có một cái muỗng nhỏ đút tới bên miệng cô, cô há miệng, là nấu cháo đậu đỏ bát bảo nấu vô cùng trong.

 

Cô ăn một miếng liền quay đầu, không chịu ăn nữa.

 

Lúc này đỉnh đầu liền truyền đến giọng nói rất hung dữ: “Há miệng, đừng ép anh động thủ.”

 

Thật sự rất hung dữ mà.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.