Chương 2056:
Phạm Tư Minh nhìn Phạm Trình Trình: “Trình Trình, em sao vậy?”
Mới vừa rồi không ai chú ý tới Phạm Trình Trình, hiện tại khuôn mặt Phạm Trình Trình đã ửng đỏ, cô ta cắn răng lên môi, rụt rụt rè rè nhìn thoáng qua hướng Cố Dạ Cần biến mắt, nhỏ giọng hỏi: “Anh trai, người đàn ông vừa rồi là ai vậy ạ?”
“Ah, đó là anh trai của Linh Linh, tên là Cố Dạ Cần.” Phạm Tư Minh đáp.
Có, Dạ, Cần…
Phạm Trình Trình đọc thầm cái tên này trong lòng, vừa rồi người đàn ông từ chiếc Maybach giới hạn thế giới đi ra tới, một thân cắm dục, khí độ đạm nhiên xa ¬ gen vương trên cao, làm tim cô ta đập thình thịch.
Phạm Trình Trình ỷ vào sắc đẹp của mình, mặc dù không sánh được với Diệp Linh, thế nhưng đám con trai theo đuổi cô ta có thể từ nơi này xếp hàng đến Pháp, thế nhưng ban nãy Cố Dạ Cần cũng không nhìn cô ta, thậm chí đến liếc cũng không có.
“Anh trai, anh thích chị Diệp Linh đúng không, em cũng thích chị Diệp Linh, hiện tại đã là năm nào rồi, bố không thể ngăn cản tình cảm của chúng ta, anh trai anh cố gắng theo đuổi chị Diệp Linh đi, sớm để chị Diệp Linh trở thành chị dâu của em.” Phạm Trình Trình cổ vũ cho anh trai mình.
Phạm Tư Minh dùng sức gật đầu: “Anh sẽ không nghe bố nói, cô gái tốt như như Linh Linh, anh sẽ không bỏ lỡ.”
Trong chiếc Maybach.
Cố Dạ Cần ngồi ở chỗ tài xế, hai bàn tay to đặt tại trên vô lăng, anh mắt nhìn thăng lái xe, quẹo cua đôi đường tăng tốc độ, đều nước chảy mây trôi.
“Hôm nay ở Phạm gia vui không?” Cố Dạ Cần mở miệng hỏi.
Diệp Linh gật đầu: “Cũng được.”
“Bồ Phạm nói với em cái gì?”
Anh hỏi gọn gàng dứt khoát, Diệp Linh nghiêng mặt, một đôi mắt đen láy câu nhân rơi trên khuôn mặt tuấn tú của anh.
Cố Dạ Cần chuyên chú lái xe, tiếng nói thấp thuần từ tính: “Kỳ thực anh đã đoán đoán được hết, bố Phạm muốn em liên thủ với ông ta trả thù Cố gia đúng không?”
Hàng mi Diệp Linh run lên, cô đã làm chuẩn bị tâm lý, vô luận cô làm cái gì đều trốn không thoát hoả nhãn kim tinh của anh, nhưng bây giờ bị anh một lời vạch trần, cô vẫn kinh hãi.
Cố Dạ Cần quay đầu nhìn cô một cái: “Em cảm thấy con người bố Phạm này như thế nào?”
Diệp Linh suy nghĩ một chút: “Ông ta là một người bồ tốt…”
Ah.
Có Dạ Cần cúi đầu bật cười một tiếng.
Diệp Linh cảm thấy lời của mình vô vị, hết sức thiếu muối, tiếng “ah” này của anh là cười cô.
“Tôi hôm qua anh đã nói với em, bô Phạm là một lão hồ ly giảo hoạt, lúc đầu anh không định để em gặp ông ta, nhưng lại sợ em ầm ï với anh, nên ngày hôm nay cho phép hai người gặp mặt một lần.”
“Diệp Linh, năm đó hai nhà Diệp Phạm đích thật là thế giao, thế nhưng sau đó liền càng lúc càng xa thậm chí là lạnh nhạt, em biết vì sao không?”
“Bố Phạm có phải đã nói cho em biết là bởi vì Cố gia, không sai, Cố gia năm đó đích xác có khích bác ly gián, đổ dầu vào lửa, thế nhưng, em quá coi thường bố của em Diệp Thanh Đề rồi.”
“Không thể không nói, bố em là một trong những nhân vật kiệt xuât ưu tú nhất năm đó, ông ấy xem người rất chính xác, ngay từ đầu hai nhà Diệp Phạm rất thân, song từ từ bản tính thương nhân của bố Phạm liền lộ ra, luôn muốn từ chỗ bố em đi đường tắt, bố em rất không thích.”