Chương 2070:
Những năm kia Cố Dạ Cần luôn ở bên cạnh cô bồi cô lớn lên, ở thời điểm cô cô độc nhất không ai giúp, Cố Dạ Cần là cọng rơm cứu mạng duy nhất của cô, Cố Dạ Cẩn đã cho cô ấm áp và bầu bạn mà bắt kỳ ai khác đều không thể so sánh, cũng cho cô tình yêu khắc cốt minh tâm say đắm và đau xót, Cố Dạ Cần đã là người không thể thay thế trong đời cô.
Phạm Tư Minh nhận thua, anh ta gật đầu: “Được, Linh Linh, anh nghe em.”
Diệp Linh câu đôi môi đỏ mọng, giơ giơ đôi tay nhỏ bé: “Phạm Tư Minh, em đi nha, bye bye.”
Diệp Linh xoay người rời đi.
Vừa mới xoay người, cô liền thấy Cố Dạ Cần đuổi theo, Cố Dạ Cẩn đang nhìn cô.
Diệp Linh đi tới, nhét bàn tay nhỏ bé hơi lạnh của mình vào trong lòng bàn tay của anh: “Chúng ta trở về thôi.”
Cố Dạ Cẩn cầm áo khoác trong tay choàng trên vai của cô, sau đó năm tay cô vào khách sạn.
Trên hành lang khách sạn, sắc mặt Cố Dạ Cần còn không quá tốt, anh mím môi hỏi: “Vừa rồi em và Phạm Tư Minh nói gì?”
“Em nói… là anh ép buộc em ở chung với anh.” Diệp Linh nói.
Cố Dạ Cần không có chút gợn sóng: “Ah, cho nên, em hy vọng Phạm Tư Minh làm anh hùng cưỡi mây bảy màu tới cứu em?”
Diệp Linh nghe được sự khinh bỉ trong lời anh nói, anh căn bản không coi trọng đối thủ Phạm Tư Minh này: “Cố tổng, đừng nên xem thường kẻ nghèo yêu, chờ thêm vài năm, Phạm Tư Minh đến độ tuổi của anh, cậu ta chưa chắc kém hơn anh đâu!”
Có Dạ Cần nhàn nhạt nhìn cô một cái, không nói chuyện, hiển nhiên là không thèm để ý cô.
Hai người trở về phòng tổng thống, Diệp Linh tò mò hỏi: “Cố tổng, mới vừa rồi là ai bảo em ra khỏi cánh cửa này thì không cần trở về nữa vậy ta? Thế anh đi tìm em làm gì, xem ra Cố tổng tát mặt mình thực sự rất vui vẻ ha.”
Cố Dạ Cần nhìn vẻ mặt cô kiêu ngạo, giống như con công xòe hết bộ lông xinh đẹp của mình, anh đi lên trước: “Em cứ đắc ý đi”
Bàn tay của anh trên lưng cô, trực tiếp vác cô lên đâu vai của chính mình: “Tắm cùng anh.”
Tắm cùng anh?
“Không muốn! Cố Dạ Cần, em tắm rồi, anh thả em xuống!” Diệp Linh dùng sức giãy giụa, hiện tại cô đã ở trên không, bụng dưới mềm mại đặt trên bờ vai bằng phẳng của anh, hơi đau.
Cố Dạ Cần một cước đạp ra cửa phòng tắm, đặt cô ở trên mặt đất: “Cùng tắm vòi sen hay là cùng tắm bồn, chọn một.”
“Không muốn cái gì hết!” Diệp Linh từ chối.
“Được, vậy tắm vòi sen.” Cố Dạ Cần ôm thắt lưng mềm của cô nửa đầy nửa ôm cô vào nhà tắm kính mờ, sau đó giơ tay lên mở vòi hoa sen ra.
Làn nước ấm áp lập tức liền từ đỉnh đầu đổ xuống, Diệp Linh ướt sũng, cô còn muốn chạy.
Thế nhưng Cố Dạ Cần đã giữ chặt cô, quay người cô lại, để cô ghé trên vách tường, sau đó đánh một cái lên trên mông cô.
Shnhh.
Diệp Linh đau đến chảy nước mắt, khuôn mặt mềm mị nhỏ nhắn bởi vì thẹn mà đỏ bừng: “Cố Dạ Cần, vì sao anh lại thích đánh mông em thế, em cũng không phải con nít, anh là biến thái, hay là đam mê SM hả?”