Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 2081



Chương 2081:

 

Diệp Linh mắt lạnh nhìn Ôn Lam, tuy Ôn Lam cũng là người bị hại trong cuộc hôn nhân này, nhưng đây không đủ để trở thành lý do để tha thứ cho bà ta.

 

“Đứa con ấy có phải của Cố Dạ Cẩn hay không, các người nói không tính, Có Dạ Cần nói mới tính!” Diệp Linh nói.

 

“Mày!”

 

Lúc này “rằm” một tiếng, cửa Có gia đại trạch bị một cước đạp ra, Cố Dạ Cần đã trở về!

 

Có Dạ Cần đã trở về.

 

Diệp Linh ngắng đầu, hơi lạnh bên ngoài trong nháy mắt tập kích đến, thân thể cao to kia của Cố Dạ Cần xông vào ánh mắt, anh chạy tới quá vội, không có áo khoác ngoài, nơi đầu vai phẳng tây trang màu đen rơi xuống một tầng sương lạnh, cả người đắm chìm trong trong đêm tối, thấy không rõ thần sắc.

 

Ôn Lam biết tin tức này không gạt được con trai mình, chiêu thức này Diệp Linh chơi quá độc, không tiếc liên lụy và hủy hoại đường ngôi sao của mình.

 

Ôn Lam đầy xe lăn nghênh đón rồi: “A Cần, sao lại về, trong công ty bận rộn như vậy, con cũng không cần vì những việc nhỏ khác phân tâm.”

 

Có Dạ Cẩn nhấc chân dài đi đến, anh không nhìn Ôn Lam, cầm trong tay chìa khóa xe, đôi mắt lạnh chăm chú dán thẳng trên khuôn mặt nhỏ của Diệp Linh.

 

“A Cần, tin đồn bên ngoài con nhất định nghe nói, chuyện Diệp Linh 18 tuổi mang thai rồi sảy thai không liên quan gì tới con, con đừng nghe nó nói lung tung, ai biết nó ở nước ngoài câu được người nào, tự chuốc lấy quả báo.” Ôn Lam âm dương quái khí châm chọc.

 

Trên ngũ quan tuần mỹ của Có Dạ Cần dâng lên một tầng khói mù, anh phảng phất không nhìn thấy Ôn Lam, mà đi thẳng tới trước mặt Diệp Linh, đôi môi mỏng phát động, anh khàn khàn mà hỏi: “Bên ngoài nói là thật đúng không?”

Tải app truyện hola đọc giúp nhóm nhé!

Diệp Linh ưỡn lưng, đón nhận ánh mắt Cố Dạ Gần, cô cười: “Cố tổng, anh hỏi cái nào, tin đồn bên ngoài nhiều lắm…”

 

“Anh hỏi chuyện em 18 tuổi mang thai rồi sảy thai có phải là thật không, nghe hiểu không?” Cố Dạ Gần từng chữ từng câu cắt đứt cô, giọng điệu âm u.

 

Diệp Linh im lặng vài giây, sau đó gật đầu: “Là thật.”

 

Cố Dạ Cần nhanh chóng nhắm mắt, lúc mở mắt ra trong đuôi mắt hẹp dài của anh đã dâng lên màu đỏ tươi, cổ họng cuộn, lúc lâu anh bật ra tiếng cười thật thấp – ha.

 

“Vì sao không nói cho anh? Vì sao không nói cho anh, hả?” Cô Dạ Cân vươn hai bàn tay to dùng sức đè xuống bờ vai oánh nhuận của cô, trên trán nồi lên gân xanh, anh liều mạng đè nén tiếng nói và tâm trạng kế cận mất khống chế của mình.

 

Trong nhà hết thảy người hầu đều đã nhận ra thiếu gia nhà mình thời khắc này đáng sợ, cũng không dám thở mạnh một tiếng.

 

Diệp Linh không sợ, đôi mắt câu nhân từ trên mặt của Cố lão gia tử, Ôn Lam cùng Trần Viên Viên xẹt qua, sau đó hờ hững trên khuôn mặt tuần tú của Cố Dạ Cần cười nói: “Cố tổng, anh kích động cái gì, em có nói đứa con kia là của anh sao? Cũng có khả năng đứa con kia là của người đàn ông khác.”

 

Cô lão gia tử và Ôn Lam đang chuân bị phụ họa, lúc này Cố Dạ Cẩn bạo phát ra tiếng gầm nhẹ: “Đừng có con mẹ nó nói lung tung ở đây, đứa con kia là của anh, là chủng của anh!”

 

Có lão gia tử và Ôn Lam: “…” Những lời này sao nghe như đang mắng bọn họ!

 

Trần Viên Viên chật vật ngã trên thảm toàn bộ cứng đờ, ả không thể tin lắc đầu, cái gì, đứa con Diệp Linh sảy mắt kia chính là… là của Cố Dạ Cần?

 

Trần Viên Viên lúc này mới hậu tri hậu giác ý thức được chính mình rốt cuộc đã làm gì chuyện ngu xuần gì!

 

Có Dạ Cần nắm vai Diệp Linh dùng sức lắc lư vài cái, anh căn răng, quai hàm tuân mỹ đêu ở đây dử tợn hoạt động: “Diệp Linh, vì sao em không nói sớm một chút, trước đây lúc em mang thai vì sao không gọi điện thoại nói cho anh biết?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.