Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 2084



Chương 2084:

 

Có Dạ Cần vuốt ve khuôn mặt nhỏ của cô, yêu thích không buông tay da thịt trơn mềm như trứng gà của cô, môi mỏng mấp máy, anh khản đặc nói: “Không sao Linh Linh, chúng ta không cần có con, về sau, chỉ hai người chúng ta.”

 

Anh nói, về sau, chỉ hai người chúng ta.

 

Diệp Linh run mi, chôn khuôn mặt nhỏ của mình sâu trong lòng bàn tay anh, cô giống như một con mèo con, không ngừng cọ xát nhiệt độ trong lòng bàn tay chủ nhân, làm nũng mà tham lam yêu thích: “Nhưng, em muốn sinh con.”

 

Cô nhẹ nói một câu.

 

Cố Dạ Cần đột nhiên cứng đờ.

 

“Anh không muốn sinh con, nhưng em muốn, đây là quyền lợi của một người phụ nữ, cũng là lựa chọn của đời người.”

 

“Lê Hương đã có ba đứa con rồi, lúc Lê Hương mang thai cũng rất khổ cực, cũng rất đau, thế nhưng, cậu ấy dũng cảm mà kiên cường, bởi vì, Mạc Tuân chưa từng buông tay cậu ấy, cho cậu ấy toàn bộ tình yêu.”

 

“Bên cạnh Lê Hương còn có rất nhiều rất nhiều người, Lê Hương có mẹ thương yêu cậu ấy, có người bố cường đại, có bạn bè có con dân có đất nước của mình. Em nhớ đến lúc em mang thai 18 tuổi, không có gì cả, một mình, không ai dạy em cách con gái nên bảo vệ mình, vào mắt đều là đồng tình thương hại cười nhạo còn rất nhiều ánh mắt bất thiện, em còn chưa lớn, lại ngây ngây ngốc ngốc làm mẹ rồi, trong một đêm, tương lai và quá khứ, nửa cuộc đời em, là một giấc mộng dài.”

 

“Em rất thích con nít, ba bé yêu thiên tài của Lê Hương được người ta yêu thích như thế, em đang suy nghĩ, nếu như là con em sinh, thăng bé cũng sẽ rất đáng yêu, bé trai sẽ là nam tử hán nhỏ, con gái sẽ là áo bông nhỏ, mẹ em là bà mẹ tốt nhất thế giới, về sau, em cũng sẽ giống mẹ, trở thành người mẹ tốt nhất, em sẽ sống rất hạnh phúc.”

 

“Nhưng, không có gì cả, em đã không thể sinh con, không ai biết, ta có biết bao tiếc nuối.”

 

Cố Dạ Cần cảm thấy lòng bàn tay thật là nóng thật là nóng, cô khóc, trong lòng bàn tay anh đều là lệ cô rơi xuống.

 

Trước kia và cho tới bây giờ Cố Dạ Cần chưa từng nghĩ, sẽ có một ngày như vậy, cô bé anh nuôi lớn này chôn mặt trong lòng bàn tay anh, thành kính phủ phục như con thú nhỏ bị thương kiệt sức, lệ rơi đầy mặt.

 

Cô Dạ Cân rôt cuộc đã biêt, mây năm nay Diệp Linh chưa từng thay đổ, cô vẫn là cô gái tỏa nắng tốt đẹp kia của Diệp gia trâm anh, trong lòng cô có tình yêu, một mực hướng đến ánh mặt trời ấm áp.

 

Chỉ là, anh vươn tay, lôi cô vào địa ngục.

 

Anh đã từng luôn suy nghĩ, Diệp gia nợ anh, nên lấy cô tới trả.

 

Nhưng bây giờ, lòng bàn tay của anh bị bỏng, đau đến mức anh gần như không chịu nổi, đau đến mức anh muốn rụt tay lại.

 

“Anh trai.” Lúc này Diệp Linh trong lòng bàn tay nâng mặt lên, nước mặt đong đầy nhìn anh, gọi anh là “anh trai”.

 

Cố Dạ Cần kinh ngạc quên mắt phản ứng, lúc này Diệp Linh trong làn nước mắt nhếch khóe môi lên, cô nói: “Anh trai, em yêu anh, anh có biết không?”

 

Chưong 1900: Cô nói, anh trai, em yêu anh, anh biết không…

 

Cố Dạ Cần quên mắt hô hấp, giật mình mù mịt nhìn cô.

 

“Anh trai, em yêu anh, thực sự rất yêu rất yêu, yêu anh trọn mười năm, nếu như anh hỏi em mơ ước lớn nhất cuộc đời này là cái gì, vậy em nói cho anh biết, gả cho anh, làm Cố thái thái của anh, sinh con cho anh.”

 

“Thê nhưng, anh nói, danh phận và con cái, không phải là thứ em có thể mơ, nên anh xem, anh đã tự tay hủy đi ước mơ của em.”

 

“Anh thương yêu em mười năm này, chặn gian khổ cho em, thế nhưng cũng cho em một thân phong sương.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.