Chương 2111:
Cô gái dưới người không ngừng vặn vẹo, hai người mặc vốn rất mỏng, Cố Dạ Cân vôn tuôi trẻ lực tráng, thê lực rất mạnh, còn là độ tuổi ham muốn loại chuyện đó, hiện tại chỉ cảm thấy huyết khí toàn thân cuồn cuộn.
Nụ hôn của anh rơi đầy cổ cô, một đường hôn xuống: “Cố thái thái, em đừng trút cơn giận Cố gia rơi trên người anh.”
Hàng mi Diệp Linh run lên, rất nhanh đã gợi lên đôi môi đỏ mọng, cô mỉa mai trả lời: “Vậy tại sao ngay từ đầu anh muốn trút cừu hận với Diệp gia rơi trên người tôi?”
Cố Dạ Cần trên người cô cứng đờ.
Diệp Linh nhìn trần nhà trên đỉnh đầu, ý cười khóe môi càng lớn: “Chuyện đời trước, anh bây giờ kêu vô tội, vậy năm đó tôi 18 tuôi càng vô tội, năm đó anh không hạ thủ lưu tình với tôi, hiện tại lại có tư cách gì để tôi nhân từ?”
Cố Dạ Cần hai tay chống bên người cô, nâng người lên, từ trên cao nhìn cô.
Diệp Linh đột nhiên vươn hai tay ôm lấy cổ anh, tư thế hai người vô cùng thân mật: “Cố Dạ Cần, có đôi khi tôi thực sự hoài nghi anh yêu tôi, hiện tại anh nói cho tôi biết, anh yêu tôi ư?”
“Nếu như anh yêu tôi, hiện tại anh dẫn tôi đi tìm anh tôi, có được không? Anh trai tôi còn nằm trên giường bệnh, tôi thật sự rất lo lắng cho anh ấy, cho dù anh không yêu, anh cũng phải vì Cố gia bồi thường chút gì chứ, không phải sao?”
“Còn có, tai nạn xe của bỗ mẹ tôi là Cô gia các người làm, trong lòng anh so với ai khác biết rõ, đúng không? Nếu như anh yêu tôi, vậy giúp tôi tống hung thủ vào ngục giam, để cho bố mẹ tôi dưới suối vàng nhắm mắt, có được không?”
Tải app truyện hola đọc khích lệ nhóm nhé!
“Cố Dạ Cẩn, hai yêu cầu này của tôi không hề quá phận, đúng không?”
Cố Dạ Cần biết, hai yêu cầu này không quá phận, thế nhưng…
Ánh mắt Cố Dạ Cần ám trầm nhìn cô đăm đăm, không nói gì.
Diệp Linh chờ đợi rất lâu, bắt đầu rơi vào trầm mặc, chậm rãi từ thất vọng đến tuyệt vọng, cái này như con đường cô yêu anh, từ chờ đợi đến tuyệt vọng.
Anh.
Diệp Linh cười khẽ một tiếng, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại, cô đột nhiên phát hiện, Cố Dạ Cần có yêu cô hay không, đã không quan trọng nữa rồi.
Nếu như anh yêu cô, vậy tình yêu của anh, cũng chỉ đến mức này.
Nhìn cô nở nụ cười, trống rỗng trong lòng Cố Dạ Cần càng lúc càng lớn, anh cúi đầu, nhẹ chạm vào môi cô.
Lần này anh hôn rất nhẹ nhàng, như thể rất sợ làm cô đau, hết sức triền miên.
“Cố Dạ Cần, buông ra, nếu hôn nhân của chúng ta là giao dịch, vậy bây giờ chỉ nói giao dịch, anh để tôi gặp anh trai của tôi trước, tôi mới cho anh chạm tôi!”
“Không được,” Cố Dạ Cần khàn giọng cự tuyệt: “Cuộc giao dịch này em không có tư cách đàm phán, anh sẽ để em gặp anh em, song, anh muôn… kiêm hàng trước.”
Hai chữ “Kiểm hàng” này làm cho khuôn mặt nhỏ của Diệp Linh đỏ trắng đan xen, cô bắt đầu dùng sức giãy giụa, tay chạm đến túi đồ ngủ của anh, trong túi anh có cái gì rơi xuống.
Diệp Linh nhìn thoáng qua, là cái bình nhỏ kia, gel bôi trơn.
Anh lấy cái bình đó qua đây.
Diệp Linh vươn tay, muốn ném cái bình nhỏ kia.
Thế nhưng tốc độ Cố Dạ Cần nhanh hơn, anh dùng mấy ngón tay thon dài giữ lại cổ tay của cô, bá đạo đặt ở đỉnh đầu, sau đó đẩy quần áo cô lên…
Diệp Linh đau đên toàn thân run run, lúc anh buông cô ra, cô cắn một cái trên bả vai anh.