Chương 2168:
Đột nhiên được khen Diệp Linh: “…”
“Nếu như cô là vì Liễu Tiêu Thành mà đến, vậy tôi khuyên cii một câu, anh ta không phải một người tốt, cô tốt nhất cách anh ta xa một chút, ngàn vạn lần đừng bị bề ngoài của anh ta mê hoặc.”
“Có rất nhiều người phụ nữ thích anh ta, nhào về người anh ta, anh ta hình như cũng không cự tuyệt, sinh hoạt cá nhân vô cùng hỗn loạn, cô đừng thích anh ta.” Tô Tiêu Đường nói thật, cô ây còn chau mày.
Diệp Linh một bụng chữ hiện tại lại chẳng nói ra được chữ nào, cô không biết anh trai nhà mình mấy năm nay là làm cái gì, lại Tô để lại ấn tượng kém với Tiểu Đường như vậy.
Nhưng Diệp Linh là tuyệt đối không tin anh trai sinh hoạt cá nhân hỗn loạn, chơi đùa tình cảm, cô tin tưởng nhân phẩm của anh trai.
Lúc này sau lưng truyền tới một giọng nói trầm thấp giàu từ tính: “Tô Tiểu Đường, tôi lần đầu tiên nghe em nói nhiều lời như vậy, vậy mà lại ở sau lưng tôi múa mép, nói xấu tôi!”
Diệp Linh nhanh chóng xoay người, Tiêu Thành tới.
Tiêu Thành còn dẫn theo một nhóm thủ hạ trùng trùng điệp điệp đi tới, người qua đường trên hành lang đã sợ lui ra nhường đường, hai tay anh đút trong túi quần bước chân tản mạn lại chắc chắn, người đàn ông cao 1m9, mặt mày phong thần tuần lãng, một thân khí tức điên cuồng tà mị khiến người ta vừa sợ vừa không nhịn được nhìn lén.
Lúc này một người đi đường từ ngõ cua chạy tới được, không thấy đường, lập tức đụng vào trên người Tiêu Thành, giấy tờ trong tay đều rơi trên mặt đất, anh ta sợ đến run lẫy bẩy: “Xin… xin lỗi, tôi không phải cố ý…”
“Này, bị gì thế hả?” Một thủ hạ nhanh chóng tiến lên đầy người qua đường kia một cái, còn chỉ vào mũi măng: “Mày dám đụng Thành gia chúng ta, đôi mắt này của mày mọc ra để trưng à?
Xin lỗi, nói xin lỗi mà có tác dụng còn cần cảnh sát làm cái gì?”
Thủ hạ phách lối không gì sánh được ở trên hành lang mắng um lên rồi, vừa nhìn chính là dáng vẻ lưu manh không chút cố ky nào.
Tiêu Thành hai tay đút trong túi quần, anh nhướng mày kiếm, lúc này giơ đôi chân dài lên đạp mông thủ hạ kia một cước: “Làm cái gì là làm cái gì, hiện tại là xã hội văn minh, lịch sự cho tao một chút.”
Thủ hạ kia nhanh chóng sờ sờ cái mông bị đá đau, chê cười nói: “Vâng, Thành gia nói rất đúng, đều là tôi không tôt.”
Tiêu Thành: “Còn không mau nhặt giấy tờ trên đất lên.”
“Vâng.” Thủ hạ kia tay chân lanh lẹ nhặt giấy tờ rơi tán lạc lên, đưa cho Tiêu Thành.
Tiêu Thành đi lên trước, kéo lại tay người qua đường kia, đưa giấy tờ qua, anh ôn hòa cười nói: “Đừng sợ, chúng tôi không phải là lưu manh, chúng tôi đều là người làm ăn đàng hoàng!”
Tiêu Thành nói rất thành khẩn, anh cười rộ lên khóe mắt có chút nếp nhăn, đôi mắt đen mà sáng rực nổi chút đào hoa, lại tà khí tận xương không nói ra được.
Người qua đường kia nhanh chóng bị dọa muốn tè ra: “Tôi… tôi đi trước…”
Người qua đường chạy như bay.
Tiêu Thành nhìn một chút bóng lưng người qua đường kia, sờ soạng khuôn mặt tuấn tú của mình một cái, hỏi thủ hạ: “Mặt của tao rất đáng sợ sao?”
Thủ hạ lúc này nịnh nọt nói: “Thành gia là người đàn ông đẹp trai nhất vũ trụ.”
Diệp Linh: “…”
Tô Tiểu Đường: “…”
Tiêu Thành đi lên trước, đi tới bên người Tô Tiểu Đường, anh vươn tay, thô lỗ kéo Tô Tiểu Đường vào trong ngực mình: “Đồ dê con mất dịch, tôi cho em ăn uống đàng hoàng, còn bỏ tiền ra để em học đại học, em báo đáp tôi như vậy à, bôi đen tôi?”