Chương 2192:
Rất nhanh, dưới lầu truyền đến âm thanh không bình thường, Tô Tiểu Đường để sách trong tay xuống sau đó đứng dậy, cô đi tới phía trước cửa sổ nhìn xuống dưới lầu, Tiêu Tứ tới, hơn nữa mang theo rất nhiều thủ hạ.
“Chúng mày bao vây nơi đây hết cho tao, ngày hôm nay một con con ruồi cũng không cho bay ra ngoài, hiểu chưa?” Tiêu Tứ chỉ huy nói.
“Chúng mày đi theo tao.” Tiêu Tứ mang theo vài tâm phúc đi thẳng lên trên lầu.
Trên gương mặt trứng ngỗng nho nhỏ của Tô Tiểu Đường không có biểu cảm nào, nhìn hết sức trong trẻo lạnh lùng, cô mở cửa phòng bệnh ra, hỏi bảo vệ cạnh cửa: “Tiêu Thành đi chưa?”
Bảo vệ đối với Tô Tiểu Đường có chút cung kính: “Tô tiểu thư, Thành gia vẫn chưa đi, đến phòng vệ sinh rồi.”
Đến phòng vệ sinh…
Tô Tiểu Đường nhìn thời gian một chút, từ lúc Tiêu Thành rời đi đến bây giờ, đã khá lâu.
Lúc này Lê Hương mới từ trong phòng bệnh Diệp Linh đi ra, không thấy Diệp Linh đâu, Lê Hương không yên lòng hỏi y tá: “Diệp tiểu thư đâu?”
“Vừa rồi Diệp tiểu thư vẫn còn ở bên trong.” Y tá cũng kỳ quái nói.
Tô Tiểu Đường nhìn về phía Lê Hương, cô hiểu rồi, Tiêu Thành và Diệp Linh cùng nhau không thấy, suy đoán của cô đều đúng, Diệp Linh là người cũ của Tiêu Thành.
Tiêu Tứ nhất định là nghe được tiếng gió thổi cỏ động, cho nên ngăn chặn đi qua.
Mấy năm nay Tiêu lão gia tử vô cùng nễ trọng Tiêu Thành, trong lòng lại rất sợ hãi Tiêu Thành, một mặt quá khứ của Tiêu Thành đã được tẩy sạch, nhưng vẫn có rất nhiều điểm đáng ngờ, về mặt khác Tiêu Thành quá mạnh mẽ, Tiêu lão gia tử sợ chiếc cánh cứng rắn này sẽ có ngày vút bay, nên lại dùng Tiêu Tứ tới khống chế Tiêu Thành, điểm mấu chốt này nếu như phát sinh chút ngoài ý muốn, đó chính là rút dây động rừng, gió tanh mưa máu một trận.
Tô Tiểu Đường từ nhỏ lớn lên ở bên người bố, đối với mùi máu tươi có một loại khứu giác mẫn cảm tự nhiên.
Shh.
Lúc này Tô Tiểu Đường nhanh chóng giơ tay lên ấn xuống ngực mình một cái.
“Tô tiêu thư, cô sao vậy?” Thủ hạ nhanh chóng khẩn trương hỏi.
Hiện tại Tô Tiểu Đường là tân sủng của Tiêu Thành, rất được sủng ái, những thủ hạ này cũng không dám thờ ơ cô.
“Ngực tôi đau…” Tô Tiểu Đường yếu ớt nói.
“Bác sĩ đâu! Mau gọi bác sĩ đến!” Thủ hạ hô to.
Lê Hương đang ở phía trước, cô chạy tới trước tiên, đỡ Tô Tiểu Đường: “Cô sao vậy, mau mau nằm lên giường, tôi làm kiểm tra cho cô.”
Nói rồi Lê Hương liền đặt tay lên mạch đập của Tô Tiểu Đường.
Thê nhưng một giây kê tiêp Tô Tiêu Đường liền rút tay mình về, chậm rãi cầm ngược tay Lê Hương.
Lê Hương kinh ngạc ngước mắt, cô nhìn nửa mặt nghiêng của Tô Tiểu Đường, cô gái 19 tuổi rủ hàng mi nhỏ dài, an tĩnh lại trong trẻo lạnh lùng, cô bé không nhìn cô, chỉ là lấy giọng nói chỉ hai người các cô có thể nghe được nói: “Đã xảy ra chuyện.”
Lê Hương trong lòng căng thẳng, với thông tuệ của mình, cô lập tức liền đoán được Diệp Linh đã xảy ra chuyện.
Diệp Linh biến mắt một cách bí ẩn, nhất định đi gặp Tiêu Thành.