Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 2203



Chương 2203:

 

Câu “anh là người em yêu” của cô chung quy làm cho mi tâm âm trầm của Cố Dạ Cẩn mềm mại xuống, anh vươn tay ôm lấy Diệp Linh, hôn lên giọt nước mắt treo trên gò má cô: “Chỉ cần em ngoan ngoãn ở lại bên cạnh anh, anh sẽ không làm gì cả.”

 

Anh không còn cách nào vì cô mà nhân từ nương tay, cho dù là anh trai ruột của cô Diệp Minh đi chăng nữa. Anh thừa nhận lúc chứng kiến tắm vé máy bay kia, anh đã có suy nghĩ muốn làm Diệp Minh biến mắt trong đầu.

 

Suy nghĩ đó, cho đến bây giờ cũng chưa bỏ đi.

 

Anh thừa nhận anh thực sự rất xấu.

 

Trên đời này có ngàn vạn khả năng, anh không thể gánh đi một phần vạn khả năng có thể đánh mắt cô.

 

Thế nhưng, chỉ cần cô ở lại bên cạnh anh, anh có thể dịu dàng với cả thế giới.

 

Diệp Linh cũng quá hieur người đàn ông Cố Dạ Cần này rồi, anh ngoan tà đã thẩm thấu từ trong xương, đối đãi địch thủ phải nhổ cỏ tận gốc, vẻ không thích của anh đối với anh trai cô cũng công khai viết lên mặt, điều này làm cô sợ hãi và bất an sâu đậm.

 

Hai bàn tay nhỏ bé xuôi ở bên người tùy ý để anh ôm, cặp con ngươi kia của Diệp Linh có chút tan rả: “Cố Dạ Cẩn, em ở trên đời này đã không còn người thân, anh trai là em mất mà có lại, em tuyệt đối không thể lại mất đi anh trai một lần nào nữa, bởi vì lần sống sót trước đã xài hết tất cả vận may của anh trai, lần này nhất định là tử biệt, nếu như anh trai gặp chuyện không may, em sẽ… hóa điên, em nhất định sẽ hóa điên Cô Dạ Cân.”

 

Cố Dạ Cần buột chặt cánh tay, không tiếc làm đau cô, anh rất muốn hỏi một câu, cô yêu anh trai cô như thế, vậy anh là gì?

 

Anh thực sự rất ghét Diệp Minh, trong lòng bây giờ đã sắp không khắc chế nổi tâm ma nhảy ra, nếu như trên thế giới này không có Diệp Minh thì tốt rồi.

 

Nhiều năm như vậy, trong thế giới của anh chỉ có cô, trong thế giới của cô cũng chỉ có anh, nhưng bây giờ trong thế giới của cô đột nhiên nhảy ra một kẻ thứ ba.

 

Mà kẻ thứ ba này còn là người cô yêu nhất, làm cho anh phạt không được, chửi không xong, sâu đậm kiêng ky.

 

Loại tư vị này thật sự không dê chịu, làm cho anh khoét tâm cào phổi, lại không dám phát tác.

 

Lặng lặng ôm cô một hồi, Có Dạ Cần vươn tay ôm ngang cô lên, nhẹ nhàng đặt ở trên giường lớn, bàn tay của anh dời xuống, phủ lên trên vùng bụng bằng phẳng của cô: “Cố thái thái, anh hỏi em thêm một câu, em còn chuyện nào muốn thẳng thắn với anh không?”

 

Diệp Linh thấy gương mặt tuần mỹ đó đã mềm mại xuống, một đôi đồng tử đen sáng rạng rỡ lại cực kỳ mong đợi nhìn cô chằm chằm, trong lòng cô nhanh chóng lộp bộp giật mình, biết anh là chỉ cái gì.

 

Anh đã biêt chuyện cô mang thai.

 

“Cố Dạ Cần,” Diệp Linh nhẹ nhàng đặt lên bàn tay anh: “Em mang thai rồi, nơi này có cục cưng của anh đó, anh sắp làm bố rồi.”

 

Kỳ thực Cố Dạ Cần cũng không chắc lắm, anh không chắc cô có mang thai hay không.

 

Cô năm 18 tuổi đã sảy thai, bác sĩ nói cô từ đó về sau không thể mang thai nữa.

 

Anh đã chuẩn bị xong, không có con cũng rất tốt, anh và cô vẫn hai người, ngược lại đòi này em gái là cô, tình nhân là cô, vợ cũng là cô, con gái cũng là cô, toàn bộ cưng chiều của anh đều cho cô.

 

Thế nhưng, Mạc Tuân nói khẩu vị cô thay đổi rất có thể đã mang thai, khả năng này nhuwe một viên đá làm dấy lên sóng lớn ngập trời, làm cho anh không chắc chắn như thế.

 

Hiện tại, cô nhìn anh, chính miệng nói cho anh biết — Cố Dạ Cần, em mang thai rồi, anh sắp làm bố rồi.

 

Anh sắp làm bố rồi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.