Chương 2214:
Sảy thai?
Ôn Lam nhanh chóng cứng đờ, bà ta lúc này vươn tay bắt lấy một người làm nữ, mặt dữ tợn hỏi: “Sảy thai? Cái gì mà sảy thai? Diệp Linh sao lại sảy thai?”
Bây giờ Ôn Lam điên cuồng lại vặn vẹo, trông như kẻ tâm thần, người làm nữ bị bà ta làm đau, vô cùng sợ: “Phu nhân, bà còn không biết sao, thái thái…
thái thái cô ấy mang thai rồi!”
Cái gì?
Diệp Linh mang thai?
Làm sao có thể?
Diệp Linh đã bị bác sĩ chân đoán không có thể mang thai nữa mà, ả làm sao có thể mang thai?
“Không phải, chúng mày nhất định đang lừa tao, Diệp Linh căn bản không mang thai được! Tao biết rồi, chúng mày đều là người của Diệp Linh, chúng mày bây giờ đang bịa đặt gạt tao, đúng không?”
“Phu nhân, chúng tôi không lừa bà, thái thái thực sự mang thai, song nhìn tình hình này, con của thái thái nhất định không giữ được nữa rồi, thái thái đã sảy thai.”
Ôn Lam chậm rãi buông lỏng tay ra, bà ta khiếp sợ không gì sánh nổi nhìn Diệp Linh phía trước, bà ta cho tới bây giờ chưa từng nghĩ Diệp Linh sẽ mang thai.
Bà ta cho là mình sẽ không ôm được cháu nữa, dù sao thân thể Có Dạ Cần đã bị thương, không thể có con, bà ta cho rằng Cố gia sẽ tuyệt hậu rồi, thế nhưng ai ngờ…
Diệp Linh lại mang thail Máu.
Đều là máu.
Ôn Lam là một người từng trải, bà ta không khó nhìn ra Diệp Linh bây giờ đang sảy thai.
Bà ta vẫn không cách nào tiếp thu sự thật này: “Không phải, đây không phải là thật, chúng mày đều đang gạt tao, chúng mày đều là kẻ lừa đảo!”
Cố Dạ Cần nhanh chóng nhắc đôi chân dài, chạy tới giữa đường, anh vươn tay, từ phía sau ôm lấy Diệp Linh lung lay sắp đổ: “Linh Linh!”
Anh chôn khuôn mặt tuấn tú trong mái tóc dài của cô, thế giới hỗn loạn đều cách anh đi xa, anh chỉ nghe được tiếng hít thở liên tiếp của mình.
Da thịt Diệp Linh lạnh lẽo không có chút nhiệt độ nào, giống như khối băng, cô máy móc giật giật, muốn tránh thoát cầm cố: “Buông… buông ra…”
Đuôi mắt Cố Dạ Cần đỏ tươi, máu dịch không ngừng thiêu đốt, sôi trào, đốt cháy ngũ tạng lục phủ của anh, đau đớn tột độ.
Anh chưa bao giờ biêt thì ra có thê đau đến như vậy.
“Linh Linh… đừng đi qua mà…” Anh khàn khàn nỉ non ở bên tai cô, chỉ có anh nghe được lời cầu xin run rẩy và yếu ớt của mình.
Diệp Linh nỗ lực mở to mắt, dù cho ánh lửa ngất trời đốt nóng hai mắt của cô, rất nhanh bên trong đã có từng giọt nước mắt lớn rơi xuống.
Hai tay nhỏ bé xuôi ở bên người siết thật chặt thành quyền, móng tay bóp vào trong lòng bàn tay cũng không cảm thấy đau nhức, cô toàn thân run rẩy, cuối cùng chậm rãi cong người, như con thú nhỏ thống khổ bạo phát ra tiếng gào thét sau cùng: “Aaaa–l”
Cố Dạ Cần nhìn cô như vậy, trái tim trực tiếp ngã vào trong vực sâu, anh biết, hạnh phúc có thể chạm tay đến cuối cùng vẫn như bọt biển, vỡ tan.
“Linh Linh…” Chính anh xốc xếch cũng không biết nên nói cái gì.