Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 226



Chương 226:

 

Chân bác Phúc mềm nhũn, thầm nghĩ: Sau này vẫn là nên đi theo thiếu phu nhân.

 

Lúc này Lê Hương đứng dậy: “Bà nội, cháu lên lầu đây.”

 

Mạc lão phu nhân khua tay: “Đi đi, Lê Hương.”

 

Lê Hương lên lầu, Mạc Tuân cũng đứng dậy: “Bà nội, cháu cũng lên lâu đây.”

 

Mạc lão phu nhân cười hai tiếng: “Đều đi đi.”

 

Mạc Tuân đi vào phòng ngủ, lúc này Lê Hương đang đứng bên giường, thu dọn mây cuôn sách y chuẩn bị đưa đi.

 

“Mạc phu nhân, em định ra ngoài?”

 

“Mạc tiên sinh, bàn với anh một chuyện.” Lê Hương nhìn anh.

 

“Nói nghe thử.”

 

“Tối nay em muốn tới viện nghiên cứu ngủ. Từ nay chúng ta là rơi vào trạng thái cãi nhau, chiên tranh lạnh. Mạc tiên sinh, Lê Nghiên Nghiên có lẽ rất nhanh sẽ tìm tới anh. Anh tạm thời đừng cự tuyệt cô ta, cho cô ta chút hy vọng.”

 

Mạc Tuân giơ tay mở một cúc áo Sơ mi trăng, nghe vậy thì chững lại, bước lớn tới, vươn tay ôm lây vòng eo thon của cô, ôm cô vào lòng: “Mạc phu nhân, chúng ta có phải cân tính nợ đàng hoàng trước không?”

 

Tim Lê Hương nảy lên một cái, biết giờ anh muốn tính nợ cũ rồi.

 

Đôi mi dài chớp chớp, cô tỏ vẻ vô tội nhìn anh: “Cái… cái gì chứ?”

 

Hơi thở nguy hiểm của Mạc Tuân phả vào mặt cô: “Anh là trai bao…

 

ngốc ngêch đáng yêu… tiêu tam?”

 

Anh không làm gì cả, nhưng anh biết hết. Hôm nay trong phòng làm việc, ánh mắt thư ký riêng Nghiêm Nghị nhìn anh cứ né tránh. Boss mình biến thành trai bao, chàng trai ngôc nghéch đáng yêu, tiêu tam.. . Mấy cái này đúng là không còn gì để nói.

 

Lê Hương liền ưỡn thẳng tắm lưng thon: “Ai nói chứ, ai mà lớn mật mà nói như vậy. Mạc tiên sinh nhà chúng ta mạnh mẽ nam tính, tuần tú hơn người, khí thế bắt phàm, không: biết đã làm mê đắm BẦU nhiêu thiếu nữ!”

 

Mạc Tuân nhìn cái miệng cô như được bôi mật, đúng là cái miệng nhỏ gạt người. Anh thấp giọng: “Nghiêm túc chút, không được dỗ danhil”

 

VÂN “Những việc đó còn chưa đủ, em còn muốn chơi gì nữa? Bảo anh dùng mỹ nam kế với Lê Nghiên Nghiên?”

 

Mỹ nam kế?

 

Lê Hương cảm thấy… anh nói một câu trúng phóc!

 

“Mạc tiên sinh, em cần anh phối hợp.

 

Anh giúp em một lần đi mà. Ai bảo Lê Nghiên Nghiên thích anh chứ.” Lê Hương vươn tay ra ôm lấy. bờ eo rắn chắc của anh, ngoan ngoãn mà cọ mặt lên ngực anh, giỗng như con mèo nhỏ mà làm nũng.

 

Yết hầu của Mạc Tuân lên xuống, cả người bị cô châm lửa, bàn tay lớn vô tình mà đầy cô ra. Anh mím môi nói: “Giúp em thì được, nhưng anh có một yêu cầu.”

 

“Yêu cầu gì?”

 

Ánh mắt anh âm trầm mà nồng nhiệt, nhìn thẳng vào cô: “Mạc phu nhân, anh không thích tên của em có liên quan đến bắt kỳ người nào khác, kể cả bác Phúc cũng không được.

 

Chúng ta công khai đi. Đã đến lúc em cho nh danh phận rồi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.