Chương 2281:
Lê Hương nhìn ánh sáng sáng chói kiên định trong mắt Diệp Linh, nở nụ cười: “Được.”
Diệp Linh đã ngủ trước, Lê Hương thu dọn đồ đạc xong, vừa chuẩn bị ghi chép một chút, ngày mai cô sẽ rời đi, chính thức trở lại cương vị của mình.
Lúc này điện thoại di động sáng lên, điện thoại tới.
Là Cố Dạ Cần gọi.
Lê Hương không hề bắt ngờ, cuộc gọi này nằm trong dự liệu của cô.
“Alo, Cố tổng.” Lê Hương ấn phím nhận điện thoại.
Giọng nói thấp thuần từ tính của Cố Dạ Cần nhanh chóng truyền tới: “Linh Linh đang ngủ à?”
“Ừ, đã ngủ rồi, đã trễ thế này Cố tổng còn chưa nghỉ ngơi?”
“Tôi bây giờ đang ở dưới lâu các cô.”
Lê Hương đứng dậy, đi tới chỗ cửa sổ, cô kéo màn cửa số ra nhìn, phía ngoài cửa chính tứ hợp viện lẳng lặng đậu một chiếc Maybach màu bạc, Cố Dạ Cần ngồi ở chỗ tài xế, tay trái đặt khẽ trên vô lăng, tay phải cầm điện thoại.
Có Dạ Cẩn tới.
“Nghe nói ngày mai cô phải rời đi, có một việc muốn nhờ cô giúp đỡ.” Cố Dạ Cần thấp giọng nói.
“Cố tổng mời nói.”
“Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ không đi nữa, ở cùng Linh Linh và con, lần đầu tiên cô ây mang thai tôi không ở cạnh, lân này, tôi sẽ không lại để cô ấy một mình, nhưng bây giờ tôi không có cái cớ thích hợp tiếp cận cô ấy, cũng sợ cô ấy phòng bị với tôi, ngược lại biến khéo thành vụng, tôi nghĩ, cô nói Linh Linh, cô lo lắng cho cô ấy, cho nên tìm một người tài xế cho cô ấy, người cô giới thiệu sắp xếp, cô ấy chắc chắn sẽ an tâm.”
Tài xế?
Tài xế Có… Dạ Cẩn?
Ờm, được thôi…
Lê Hương vốn biết Cố Dạ Cần sẽ đến, không sớm không muộn, ngay lúc cô rời đi, thế vị trí cô, bầu bạn với Linh Linh và con.
Bâu bạn, mới là lời tỏ tình dài lâu nhât.
Lần đầu tiên Diệp Linh mang thai, anh đã không ở cùng cô.
Hiện tại Diệp Linh mang thai, anh sẽ không sẽ rời đi.
Phụ nữ mang thai giống như đi dạo một vòng ở Quỷ Môn Quan, mười tháng mang thai này, anh đều muốn ở bên cạnh cô.
“Được.” Lê Hương gật đầu đồng ý.
“Đúng rồi, cái tên Cố Dạ Cần tôi không tính dùng tiếp, về sau cứ gọi tôi là… A Sinh đil.”
A Sinh…
Tỉnh lại sau giấc mộng dài, vì người mà sống.
Lê Hương nghe Mạc Tuân kể, khi Diệp Linh đi rồi, Cố Dạ Cẩn châm một ngọn đuốc thiêu rụi Cố gia đại trạch thành tro tàn.