Chương 2288:
“Tôi…” Diệp Linh không hiểu sao chột dạ, như thể mình đã làm sai.
Lúc này Cố Dạ Cẩn ngảng đầu, con ngươi đen thanh bần sau cặp kiếng gọng vàng liền nhàn nhạt rơi trên mặt mắấy thím kia.
Cố Dạ Cẩn vẫn luôn ở trên vị trí cao nhất, khí tràng nội liễm cường đại, hơn nữa lúc này ánh mắt anh lạnh lẽo như Vậy, bị nhàn nhạt nhìn chòng chọc một cái, máy thím không hiểu sao da đầu tê rân.
“A… A Sinh…” Mấy thím cười gượng vài tiếng, lúc đầu muốn giải thích đôi câu, nhưng trong khí tràng của Cố Dạ Cẩn, bọn họ túng quẫn nắm vạt áo mình, sau đó nhao nhao cúi đầu xuống.
Xin lỗi, chúng tôi sai rồi!
Diệp Linh cùng mấy thím ở trước mặt Cố Dạ Cần đều biến thành con nít làm sai, sau đó ngoan ngoãn nhận sai nói xin lỗi.
Cố Dạ Cẩn lúc này mới thu hồi ánh mắt, anh ôm ngang Diệp Linh lên, xoay người đi vào trong sân.
Thân thể đột nhiên trên không, Diệp Linh giật mình vươn hai tay ôm chặt cổ anh, sau khi ý thức được không thích hợp, cô lại nhanh chóng thu tay mình: “A Sinh, anh mau thả tôi xuống!”
“Đừng nháo!” Cố Dạ Cẩn trầm giọng nói.
Hàng mi như lông vũ của Diệp Linh chớp chớp, cho nên, người tài xê này là đang… quát với cô sao?
“Anh quát tôi?”
Cố Dạ Cần hạ mắt nhìn cô một cái, cô ngước đôi mắt nước mềm mị đang nhìn anh, ngây thơ lại khiếp sợ, trong vẻ đáng yêu mơ mơ màng màng còn mang theo vài phần uất ức và lên án khi bị quát.
Cố Dạ Cẩn cũng phát hiện tâm trạng mình không tốt lắm, vừa rồi có quát cô, anh nhanh chóng thả mềm giọng: “Không có, tôi không quát em.”
“Anh nói dối! Vậy anh cười một cái đi!”
Diệp Linh muốn anh cười một cái.
Cố Dạ Cần hết cách, chỉ có thể kéo khóe môi, cho cô một nụ cười siêu câp miễn cưỡng.
Diệp Linh lúc này mới thôi: “Anh về sau phải cười nhiều hơn, bởi vì dáng vẻ anh không cười rất đáng sợ.”
“Vậy em về sau cũng phải chú ý an toàn, đừng chạy tới chỗ nhiều người, vừa rồi nếu như tôi không kịp thời chạy tới, em thực sự ngã thì làm sao?”
Hiện tại chỉ cần nghĩ đến vừa rồi cô suýt chút nữa ngã anh còn hết hồn, anh chỉ mới rời đi một chút thôi đấy, vậy mà cô liền gặp rắc rối.
Kỳ thực Diệp Linh cũng rất sợ, cô tự biết đuối lý, nên nhỏ giọng lầm bằm: “Tôi suýt chút nữa ngã còn không phải bởi vì anh.”
“Bởi vì tôi?”
“Đúng vậy.” Diệp Linh nhìn khuôn mặt tuần tú vừa nhã nhặn lại lạnh nhạt này của anh, gương mặt này thực sự điên đảo chúng sinh: “Chúc mừng anh, vừa rồi mấy thím đều cầu hôn với anh đó, trong đó có rất nhiều cô gái trẻ tuổi cho anh lựa, đương nhiên cũng không thiếu thiên kim nhà giàu để anh ở rễ, chắc muốn bao nuôi anh để anh làm tên mặt trắng* luôn đấy. A Sinh, vận đào hoa của anh tới mùa rồi đấy.”
*Mặt trắng: từ lóng ý chỉ đàn ông ăn bám đàn bà.
Vận đào hoa vẫn chưa từng đứt đoạn trên người Cố Dạ Cần, nên anh không có gì ngạc nhiên, khuôn mặt tuân tú càng không có chút rung động nào: “Tôi không có hứng thú với bọn họ.”
Nói rồi anh nhẹ nhàng đặt Diệp Linh trên ghế salon: “Đói bụng chưa, tôi làm điểm tâm cho em.”
Cố Dạ Cần vào phòng bếp, Diệp Linh nghỉ ngờ nhìn bóng lưng anh, anh còn chưa thấy con gái nhà người ta, sao lại nói không có hứng thú được chứ?