Chương 2303:
“Oa, Diệp mỹ nhân thực sự quá tuyệt!”
“Từ lúc Diệp mỹ nhân thối lui, vòng giải trí đêu văng lạnh, cũng không có thêm đóa hồng đỏ nào nữa.”
Diệp Linh vào vòng giải trí đi diễn hoàn toàn là xuất phát từ đam mê nóng bỏng, bây giờ được tiếng ca ngợi cùng yêu thích của mọi người bao vây, viền mắt trăng nõn của cô lúc này hồng hồng, rất cảm động, thực sự rất cảm động.
Lúc này bên tai truyền đến một tiếng nói quen thuộc thấp thuần, mang theo ý cười cưng chiều nhàn nhạt: “Thế nào, nữ minh tinh này có phải rất đẹp hay không?”
Diệp Linh quay đầu, liền tiến vào trong tròng mắt dịu dàng Cố Dạ Cần, anh thương yêu lại quyến luyến nhìn cô.
Anh thật đúng là… đáng ghét!
Thì ra nữ chính anh ở trong xe nói đến kia chính là cô, anh nói cô rất đẹp, còn nói cô là người phụ nữ xinh đẹp nhất anh từng gặp!
Diệp Linh chu đôi môi đỏ mọng, hừ hừ nói: “Coi như anh cũng cứng cáp đấy, ánh mắt cao, có phẩm vị, nữ minh tinh này rất xinh đẹp!”
“Vậy vừa rồi ở trong xe người nào đó còn nói xinh đẹp cũng chỉ là một bình hoa…”
“Bình hoa cũng là một bộ môn nghệ thuật! Tri thức tu dưỡng đều có thể nỗ lực ngày qua ngày học tập, chỉ có bình hoa là có cố gắng cũng không cố được, đây là phân cứng rôi, hiêu chưa?” Diệp Linh hùng hồn tự vả mặt mình.
Cố Dạ Cần nhếch môi, ý kia rất rõ ràng rồi – em nói cái gì chính là cái đó, em nói tròn là vuông, thì đó chính là vuông!
“Bây giờ muốn ăn bắp rang bơ chưa?”
Cố Dạ Cần đút một miếng bắp tới bên môi cô.
Kỳ thực Diệp Linh vốn đã muốn ăn, vỏ bắp bọc bọc đường vàng rụm đã nhiệt liệt chào mời cô nãy giờ rồi.
“Được thôi, tôi miễn cưỡng ăn một chút vậy! A Sinh, đại minh tỉnh xinh đẹp như vậy ăn bắp rang bơ của anh, đây chính là vận may của anhl” Diệp Linh giống nhưữ một con công kiêu ngạo vậy ăn bắp rang bơ anh đút tới.
Cô Dạ Cân ném bao bắp rang vào trong ngực cô, biết lắng nghe: “Tôi may mắn vô cùng.”
Diệp Linh được dỗ vui vẻ, cô chủ động bóc một miếng bắp đưa đến bên môi anh: “Thấy anh ngoan như vậy, này, anh cũng ăn một cái đi!”
Cố Dạ Cần không thích ăn đồ ngọt lắm, song cô đút tới, cho dù là độc, anh cũng vui vẻ chịu đựng, nên anh há miệng ăn.
Diệp Linh muốn rút ngón tay về, thế nhưng một giây kế tiếp, Cố Dạ Cần nhẹ nhàng cắn đầu ngón tay cô.
Hàng mi dài của Diệp Linh đột nhiên run lên, anh căn rât nhẹ, cũng không đau, thế nhưng… cái cắn này quá mờ ám.
Này, sao tự dưng anh lại cắn người vậy chứ?
Diệp Linh dùng sức rút tay mình về, cô dán ánh mắt trên màn ảnh, nhưng vành tai trắng như tuyết đã sớm đỏ ửng.
Lúc này thân thể cao lớn Cố Dạ Cần xích gần, phủ bên tai cô bờ nói thật nhỏ một câu: “Tôi vô ý, Sorry…”
SOFrV…
Giọng nói trầm thấp đó vang vọng bên bờ tai, giọng Anh tiêu chuẩn như mang theo một luồng điện, lúc này từ vành tai Diệp Linh truyền tới toàn thân, Diệp Linh chỉ cảm thây toàn thân tê rân.
Tên tài xế này thật đúng là… Muốn chết!
Khụ khụ.
Diệp Linh ho khan một tiếng, giả bộ không thèm để ý nói: “Không sao, việc nhỏ.”