Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 2322



Chương 2322:

 

Người ta luôn nói vóc người của vị Thành gia Hồng Kông rất ngon mắt, chính là liều thuốc tình biết đi, Tô Tiểu Đường xem như đã được mở mang tầm mắt.

 

“…” “Đồ cuồng để trần” Tiêu Thành bất đắc dĩ mặc lại cái áo thun đã cởi một nửa: “Tô tiểu thư, vào phòng của người khác là một thói quen tôt, sau này đừng quên nhé.”

 

Tô Tiểu Đường tự biết đuối lý, cô xoay người, vươn tay: “Tôi tới tìm anh là trả cái này lại cho anh.”

 

Trên tay cô là một tấm thẻ đen mạ vàng, lúc Tiêu Thành vừa nhận cô đã đưa cho cô sài.

 

“Tiền trong này tôi một đồng cũng không động tới, hiện tại của về chủ cũ, ngày mai tôi về nhà rồi, cảm ơn Thành gia khoảng thời gian này đã thu nhận và chăm sóc.”

 

Cô là tới nói từ biệt.

 

Tiêu Thành nhìn thoáng qua cái thẻ trong tay cô, mày kiếm nhướng lên, tràn ra vài phân tà khí của người đàn ông trưởng thành: “Có ý gì, thứ Thành gia tôi đưa cho phụ nữ còn lấy lại được? Tô Tiểu Đường, em đang xem thường ai đấy?”

 

Tô Tiểu Đường: “…”

 

Hai người im lặng một hồi, Tiêu Thành nói: “Đã thu dọn xong đồ rồi sao?”

 

“Nơi đây không có đồ của tôi, đều là anh mua cho tôi, tôi cũng không mang theo, tôi chỉ mang con mèo nhỏ đi thôi.”

 

Mèo nhỏ?

 

Con mèo nhỏ kia?

 

“Mang đi đi! Tôi không nuôi sống nó được đâu.” Tiêu Thành còn chưa rỗi rãnh có thời gian đi nuôi một con mèo nhỏ.

 

“Ngày mai, anh có tiễn tôi không?” Tô Tiểu Đường ngắng đầu nhìn anh.

 

Tiêu Thành tránh ánh mắt cô, bạc tình nói: “Tôi không có thời gian, ngày mai bảo tài xế tiễn cô đến sân bay.”

 

Hàng mi dài của Tô Tiểu Đường run rấy, ngón tay xuôi ở bên người dùng sức cuộn tròn lên, cô cắn răng nói: “Tiêu Thành, anh là kẻ nhát gan!”

 

Nói xong, cô xoay người rời đi.

 

Nhưng mới vừa đi hai bước, bàn tay to của Tiêu Thành vươn qua đây, kéo lại cổ tay mảnh khảnh của cô.

 

“Đừng chạm vào tôi! Buông ra!” Tô Tiêu Đường muốn hắt anh ra.

 

Mèo hoang nhỏ mà náo lên thì rất khó khống chế, Tiêu Thành dứt khoát đẩy cô đến trên vách tường, dùng thân thể to lớn của mình ngăn cô trong ngực.

 

“Tiêu Thành, anh làm cái gì, mau buông ra!” Tô Tiểu Đường muốn thoát khỏi cầm cố của anh, nên cô ở trong lòng anh giãy giụa cọ xát lung tung.

 

Yết hầu Tiêu Thành cuộn lại, trong tròng mắt u trầm đã dâng lên một tầng đỏ tươi, cũng không biết là ánh trăng đêm nay quá trêu người, hay là cô quá yêu kiều, khô nóng bị đè nén trong cơ thể anh dường như đã sắp vượt khỏi kiềm chế.

 

“Tôi cảnh cáo em đừng có lộn xộn nữal” Tiêu Thành khàn giọng la một câu.

 

Tô Tiểu Đường rất hiếm thấy dáng vẻ anh nổi giận, cô biết anh ở bên ngoài có bao nhiêu ngoan độc, hiện tại cô sợ không dám động, thế nhưng đôi mắt hạnh tròn vo mở to trừng anh, không phục.

 

Tiêu Thành ngửi được mùi thơm ngát trên người cô, cô mới vừa tắm xong, toàn thân ngát hương sữa tắm, còn có mùi vị sạch sẽ của cô gái 19 tuổi, anh đã lăn lộn qua bao cảnh phong nguyệt, phụ nữ bên người không ít, nhưng đều là mùi son phần.

 

“Tôi không lộn xộn nữa, Thành gia, anh có thể buông tôi ral”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.