Chương 2326:
“Được rồi, lui xuống đi.”
Thủ hạ không phục lui xuống.
Tiêu Thành nhìn lão đại đối phương, hai tay đút trong túi quần, sau đó nhắc đôi chân dài lấn đến gần bọn họ: “Vừa rồi chúng mày nói cái gì, là lỗ tai tao không tốt nữa, hay là chúng mày chưa ăn cơm, nói dõng dạc lần nữa đi nào.”
Thấy Tiêu Thành chèn ép đi qua, lão đại đối phương có chút thiếu tự tin, người trên đường đều biêt vải vóc trên người Tiêu Thành không kềm chế được cứng rắn bãn lĩnh từ trong xương anh, bằng không cũng không thể trong vòng mắy năm ngắn ngủi đã xưng bá.
Vị lão đại này vóc dáng đã rất cao, thế nhưng chiều cao 1m9 của Tiêu Thành đã vượt mặt gã, gã giống như là em trai anh vậy: “Tao… lẽ nào tao nói sai sao, mày chính là Tiêu gia nuôi… một con…!”
Chữ “chó” cuối cùng căn bản không phát ra ngoài, bởi vì Tiêu Thành đã xuất thủ, tốc độ nhanh đến độ người ta thấy không rõ, tên lão đại đó chỉ cảm thấy một lực đạo tựa bão táp cuốn qua đây, một giây kế tiếp gã đã bị hất tung trên mặt đắt rồi.
“Tiêu Thành, mày!” Tên lão đại đó giùng giăng muôn đứng lên.
Thế nhưng Tiêu Thành nhắc chân, đôi giày vừa dày vừa nặng trực tiếp đạp lên mặt của tên lão đại đó, hung hăng giẫm vào trong bùn đất, tay anh đút trong túi quần thờ ơ cười nói: “Mày chỉ biết là tao là một con chó Tiêu gia nuôi, nhưng mày không biết chó thích cắn người à, vậy đừng trách tao hiện tại cắn mày.”
Tên lão đại kia chật vật tột cùng, trong miệng đã hộc máu.
Tiêu Thành buông lỏng chân, bọn thủ hạ nhìn mà nhiệt huyết sôi trào, lão đại ngày hôm nay đây là thế nào, xuất thủ mạnh như vậy, nhìn như tâm trạng không tốt lắm.
Tên lão đại đó cũng xui xẻo, ngay lúc Tiêu Thành khó chịu đi lên hứng đạn, cũng không thể trách Tiêu Thành xem gã thành cái bia để bắn.
“Lão đại,” lúc này một thủ hạ vội vã tiến lên: “Điện thoại tới, có người tìm anh ạ.”
Tiêu Thành không có biểu cảm nào, thần sắc lười biếng thờ ơ: “Không tiếp, nói tao đã chết rồi.”
Nói xong anh thu chân, phân phó nói: “Xử lý chỗ này đi.”
Anh nhấc chân muốn đi.
Thủ hạ đang cầm điện thoại di động : *“..” hắn có nên nói cho biết với người khác là lão đại… đã chết rồi không?
“Lão đại, người này tìm anh có việc gâp, nói Tô tiêu thư đã xảy ra chuyện!”
Cái gì?
Phía trước bước chân Tiêu Thành đột nhiên bị kiềm hãm, môi mỏng nhấp nhẹ, trực tiếp vỗ má tên thủ hạ kia: “Sao không nói sớm?”
Tiêu Thành đoạt điện thoại di động đi: “Nói, đã xảy ra chuyện gì?”
“Thành gia, không xong, em mới vừa tiễn Tô tiểu thư đến sân bay, ở trong sân bay người Tiêu lão gia tử mang Tô tiểu thư đi, em thấy Tô tiểu thư đi hướng Tiêu gia đại trạch!”” Bên kia tài xế khẩn cấp báo cáo.
Mi tâm anh tuấn của Tiêu Thành đều âm xuống, cúp điện thoại anh nhanh chóng lên xe Jeep, đạp chân ga, chiếc deep lái đi như bay.
Chỉ để lại bụi bặm và đuôi xe phách lối đẳng sau.
Bọn thủ hạ nhìn bối rối, lão đại đây là thê nào, nhât định đã xảy ra chuyện gì lớn rồi, mới để lão đại đột nhiên biến sắc, gấp gáp đến mức muốn biến ô tô thành máy bay để lái!
“Vừa rồi trong điện thoại nói gì vậy?”