Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 2330



Chương 2330:

 

Kỳ thực, người dám dùng thủ đoạn hạ cấp dơ bản như thế trên người anh, Tiêu Đình Đình thật đúng là người đầu tiên.

 

Bị anh nhìn chằm chằm như vậy, Tiêu Đình Đình nhịn không được da đầu tê rần: “A Thành, em là thật tâm thích anh, từ lần đầu tiên nhìn thấy anh em đã rơi vào lưới tình rồi, em thực sự là muốn có được anh.”

 

Tiêu Đình Đình không tiếc tự hạ thân phận, thâm tình bày tỏ với anh.

 

Đáng tiếc, Tiêu Thành không hề hiểu phong tình, anh trực tiếp đá một cước vào trên ngực Tiêu Đình Đình.

 

Ngực Tiêu Đình Đình đột nhiên đau nhức, cổ họng cuồn cuộn, một búng máu suýt chút nữa phun ra ngoài.

 

Lúc này đỉnh đầu liền vang lên giọng nói âm trầm hung ác của Tiêu Thành: “Nễể mặt lão gia tử, đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng!”

 

Tiêu Thành rời đi.

 

Tiêu Đình Đình chật vật quỳ rạp trên mặt đất, ä oán hận nhìn bóng lưng Tiêu Thành, ả thề, ả nhất định phải có được người đàn ông này!

 

Tiêu Thành uống nhiều rượu, không thể lái xe, tài xế đưa anh đưa đến nhà: “Thành gia, anh nhịn trước một hồi, đã phái người đi kiếm thuốc giải, chắc rất nhanh sẽ đưa đến.”

 

Tiêu Thành cao lớn ngồi ở đằng sau, trong ánh sáng mờ tối, anh không lên tiếng, chỉ là từ từ nhắm hai mắt, giơ tay lên bóp mi tâm.

 

Tài xê theo Tiêu Thành nhiêu năm rôi, vẫn rất hiểu tính Tiêu Thành, nên anh ta thử dò xét mở miệng: “Thành gia, nếu không… em sai người đưa một cô gái qua đây, vừa đẹp lại tươi ngon mọng nước, đàn ông mà, thỉnh thoảng cũng cần phóng túng một lần.”

 

Tiêu Thành mở mắt ra: “Không cần.”

 

Anh xuống xe, vào nhà.

 

Mở cổng ra, bên trong đen nhánh, Tiêu Thành khẽ đờ ra, mấy giây sau mới hoàn hồn, Tô Tiểu Đường đã đi rồi.

 

Nếu như cô ở đây, mặc kệ có muộn bao nhiêu, cô sẽ để một ngọn đèn cho anh.

 

Còn có con mèo nhỏ cô nuôi kia, luôn không cần mặt mũi cọ lên, hướng về phía anh kêu meo meo.

 

Tiêu Thành vươn tay bật đèn tường lên, vào phòng ngủ của mình, anh bắt đầu tắm nước lạnh.

 

Tiêu Đình Đình này gan quá lớn rồi, dám dùng thủ đoạn bản thỉu như thế trên người anh, ngay cả Tiêu lão gia tử cũng không dám xé mặt với anh.

 

Tiêu Thành chỉ cảm thấy toàn thân khô nóng, Tiêu Đình Đình chắc đã tìm thuốc tốt nhất, nước lạnh đổ xuống người chẳng những không giảm bớt khô nóng, ngược lại lạnh nóng đan xen, cảm quan càng thêm mẫn cảm.

 

Tiêu Thành khép mị, trong đâu liên nhớ đến khuôn mặt trứng ngỗng nho nhỏ kia của Tô Tiểu Đường…

 

Không thể nhớ đến côiI Tiêu Thành nhanh chóng nhắm mắt lại, ép buộc mình đánh rơi hình ảnh trong đầu đi, bởi vì chỉ cần vừa nghĩ tới cô, anh đã cảm thấy huyết khí cuồn cuộn toàn thân.

 

Nước lạnh “tí tách” không ngừng, yết hầu Tiêu Thành trượt lên xuống, sau đó vươn tay tắt đi vòi hoa sen.

 

Anh nhanh chóng mặc quần áo ra ngoài.

 

Tài xê cũng không hê rời đi, còn đứng trên sân cỏ phía ngoài, rất xa anh ta đã nhìn thấy Tiêu Thành tới.

 

“Thành gia, đã trễ thế này anh muốn đi đâu thế?” Tài xế hỏi.

 

Tiêu Thành rồi xe, nhấp nhẹ môi mỏng: “Đi tìm Tô Tiểu Đường.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.