Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 2337



Chương 2337:

 

Tô Tiểu Đường khựng lại, nhanh chóng ngắng đầu nhìn qua.

 

Đi vào là thư ký riêng của Dương Kim Đậu.

 

Trong chốc lát đó ánh sáng trong mắt Tô Tiểu Đường nhanh chóng tắt đi, cô để chén đũa xuống: “Con ăn xong rồi, về phòng trước ạ.”

 

Tô Tiểu Đường lên lầu.

 

Thư ký riêng đi tới: “Sếp, đại tiểu thư sao như đang rầu rĩ không vui thế kia?”

 

Thư ký riêng có thể nhìn ra được chuyện này Dương Kim Đậu cũng đã sớm nhìn ra, mấy ngày này Tiêu Thành chưa từng xuât hiện, con gái bà liên hồn vía lên mây, rõ ràng đang đợi Tiêu Thành qua đây.

 

“Mẹ con chúng tôi mới vừa gặp lại, Băng Băng chắc có chút không quen.”

 

Dương Kim Đậu ưu nhã cắt một khối thịt bò: “Mấy ngày này chỗ Tiêu Thành có động tĩnh nào không?”

 

“Thưa sếp, hai ngày này Tiêu Thành ở cùng Tiêu Đình Đình, nghe nói… Tiêu Thành đáp ứng hôn sự rồi, Tiêu gia đang chuẩn bị hôn lễ.”

 

Dương Kim Đậu không nhiều lời, bà biết lời ngày ấy Tiêu Thành đã nghe lọt.

 

“Sếp, đây là đồ Tiêu Thành giao cho đại tiểu thư.” Thư ký riêng đưa đến một vật.

 

Trong phòng.

 

Tô Tiểu Đường ngồi ở bên giường, trong tay cô cầm một vật, là cây súng ngày ấy Tiêu Thành đưa cho cô.

 

Tô Tiểu Đường vuốt ve, trên mặt súng lạnh như băng tựa hồ còn lưu lại nhiệt độ cơ thể ấm áp nam tính của anh, còn có xúc cảm chai sần thô sáp kia.

 

Anh đã nói, về sau mạng của anh chính là của côi

 

Lúc này tiếng gõ cửa vang lên, ngoài cửa truyền đến tiếng Dương Kim Đậu: “Băng Băng, con ngủ chưa?”

 

Tô Tiểu Đường nhanh chóng nhét súng vào phía dưới gối: “Vẫn chưa ạ.”

 

Dương Kim Đậu đầy cửa vào, trong tay bưng một ly sữa bò nóng: “Băng Băng, trước khi ngủ uống ly sữa này đi, mẹ thấy mấy ngày này khẩu vị con không tốt lắm, mặt cũng gầy đi rồi.”

 

Tô Tiểu Đường vươn tay nhận lấy sữa: “Cảm ơn ạ.”

 

“Băng Băng,” Dương Kim Đậu ngồi bên người Tô Tiểu Đường: “Con không muốn cùng mẹ về nhà có phải bởi vì Tiêu Thành hay không?”

 

Hàng mi dài của Tô Tiểu Đường run lên.

 

“Băng Băng, đây là đồ Tiêu Thành sai người giao cho con.” Dương Kim Đậu đưa tới món đồ mà thư ký riêng giao đến cho Tô Tiểu Đường.

 

Đây là một phong thư.

 

Tô Tiểu Đường đặt ly sữa xuống, bóc phong ắn thư ra, bên trong là… hai tắm vé máy bay, hơn nữa kỳ hạn còn là ngày mai.

 

Từ sau ngày đó, Tiêu Thành liền biến mắt, cũng không xuất hiện nữa ở trước mặt cô nữa.

 

Hiện tại anh sai người đưa đô tới, lại là vé máy bay ngày mai.

 

Ý anh muốn biểu đạt quá rõ ràng, chính là bảo cô ngày mai rời khỏi nơi này.

 

Khuôn mặt trứng ngỗng nho nhỏ của Tô Tiểu Đường trong chớp mắt trắng bệch.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.