Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 2352



Chương 2352:

 

Anh không vui nhìn Lê Hương, ý kia là – bớt nói đi, mau mau ra ngoài!

 

Yes Sirl Lê Hương bằng tốc độ nhanh nhất biến mắt.

 

Cố Dạ Cần ngồi ở trên giường, nhìn về phía Diệp Linh, mái tóc đen được búi lên đã xốc xếch tán lạc xuống, có vài sợi rơi vào cần cổ trắng duyên dáng, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp trắng noãn lộ ra vài phần tái nhợt, chắc có lẽ do vừa mới sinh nên đã hao tổn khí lực, cả người cô hiện lên vài nét đẹp nhỏ bé và yêu ớt, mà vẻ mêm yêu của phụ nữ khi ở cử là thứ khiến người đàn ông trìu mến nhất.

 

Cố Dạ Cẩn toàn thân như nhữn ra, nhấc đũa đút cô một miếng mỳ, Diệp Linh há miệng ra ăn.

 

“Ăn ngon không?” Anh dịu dàng hỏi.

 

Diệp Linh ngước mắt nhìn anh, trong tròng mắt thắm lấy ánh nước, vài phần uất ức lắc đầu: “Không ăn được.”

 

Đường đỏ có mùi vị là lạ.

 

Cố Dạ Cần đưa tay xoa xoa cái đầu nhỏ của cô, cưng chiều nói: “Ngoan, trước nhịn một chút, đợi hết ở cử sẽ mua kem cho em.”

 

“Dạ.” Diệp Linh ngoan ngoãn gật đâu.

 

Kỳ thực bọn họ dường như không thay đổi, thời gian vẫn như trong trấn nhỏ Giang Nam vậy, cô là Diệp Linh, anh là A Sinh.

 

Cô không nhắc lại ba chữ Cố Dạ Cần này nữa, anh cũng sẽ không nói.

 

Bà vú ở một bên vui vẻ cười, bà hầu hạ qua rất nhiều nhà giàu có, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy vợ chồng có tình cảm tốt như vậy, tiên sinh quả thực đã xem thái thái thành cô gái nhỏ mà dỗ dành.

 

Ăn hết mì, bà vú ôm Tiểu Điềm Điềm đặt lên giường: “thái thái, lần đầu tiên đút Tiểu Điềm Điềm khả năng hơi đau một chút, ai mới làm mẹ đêu sẽ như vậy, thái thái nhịn một chút nhé.”

 

Diệp Linh dịu dàng nhìn thoáng qua Tiểu Điềm Điềm, gật đầu.

 

Cố Dạ Cần còn đứng ở bên người cô, Diệp Linh vươn tay đầy anh, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, mềm mại nói: “Anh ra ngoài trước đi.”

 

Cố Dạ Cần chau mày, ánh mắt cố ý vô tình quét về phía dáng người cô đẫy đà.

 

Diệp Linh nhanh chóng nghiêng mình, đưa lưng về phía anh.

 

Bà vú thúc giục: “Tiên sinh, thái thái ngượng ngùng, anh đứng ở cạnh cửa chờ vậy, lại nói, cái này có gì đẹp mắt, nhanh ởi đi.”

 

Cố Dạ Cần liếc nhìn bóng lưng nhỏ yếu của Diệp Linh, cho dù trong lòng một vạn cái không muốn đang lao nhanh, nhưng anh cuối cùng vẫn nhắc chân, thật sự đứng ở cạnh cửa.

 

Cố Dạ Cần hai tay đút trong túi quần, tùy ý tựa lưng lên trên cửa, anh nhìn về phía hành lang an tĩnh , nhưng ánh mắt vẫn bị tiếng quần áo xột xoạt bên kia hấp dẫn.

 

Không phải có gì đẹp để nhìn, mà là đặc biệt đẹp đẽ.

 

Yết hầu khẽ lăn.

 

Diệp Linh vén áo lên, đút cho Tiểu Điềm Điềm uống sữa, thế nhưng “shh” một tiếng, cô đau đến hai chân duỗi thẳng.

 

“Thái thái, ráng chút, quen thì sẽ tốt hơn.” Bà vú an ủi.

 

Nhưng năm phút đồng hồ đã trôi quá, được thì uông sữa bột! Cũng không phải bắt buộc phải dùng sữa mẹ.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.