Chương 2360:
Diệp Linh tháo camera xuống, đi thẳng đến phòng Có Dạ Cần.
Có Dạ Cẩn tắm rất lâu, lúc đi ra anh nhìn video quan sát một chút, video đã biến đen rồi.
Nguy rồi!
Cố Dạ Cần liền cảnh giác, Diệp Linh có phải đã phát giác rồi hay không?
Lúc này “cốc cốc cốc” tiếng gõ cửa vang lên, có người đang gõ cửa.
Nơi đây trừ anh và Diệp Linh, không có người thứ ba, Cố Dạ Cần biết, quỷ kế của anh đã lộ.
Cố Dạ Cần đi tới mở cửa phòng, quả nhiên ngoài cửa là Diệp Linh, Diệp Linh tức giận mặt trướng hồng, đôi mắt yêu mị phừng phừng hung dữ nhìn anh.
“Linh Linh, em tìm anh có việc gì à?” Có Dạ Cần biết mà còn hỏi.
Diệp Linh nhìn anh bình tĩnh càng thấy anh phúc hắc vô sỉ, anh diễn quá sâu: “Nhìn xdem chuyện tốt anh làm này!”
Diệp Linh tức giận nện camera trực tiếp vào trên người Có Dạ Cần.
Có Dạ Cần không có tránh, camera nện trên người anh liền “cạch” một tiếng rơi trên thảm, anh thầm thấy may mắn mình đã biết trước một bước cô phát hiện, nên đã chuẩn bị xong lời giải thích, nên anh nhíu mày, nghiêm túc nói: “Linh Linh, em đã biết rồi?”
“Anh còn không thấy ngại mà hỏi hả?
Cái camera này có phải là anh lắp không?”
“Đúng, là anh lắp, nhưng Linh Linh, em hãy nghe anh giải thích, anh lắp camera không có ý gì khác, mà khi em mang thai, ta lại không cách nào đến gần chăm sóc em, vì an toàn của em và Điềm Điềm, nên anh mới lắp cái camera này.”
Anh nói vô cùng thành thật, còn lộ ra vài phần uất ức vô tội, ngược lại cô lại biến thành kẻ hung dữ vấn tội không hiểu chuyện.
Diệp Linh suýt chút nữa đã tin, nhưng cô đã nhìn thấu anh: “Anh xem em là đứa con nít ba tuôi à, anh nghĩ răng em còn có thể tin tưởng anh sao, anh lắp camera có tâm tư gì tự anh rõ ràng, anh đã thấy được cái gì anh cũng rõ mài”
Chỉ cần nghĩ đến tất cả riêng tư của mình đã lộ dưới mắt anh, khuôn mặt nhỏ của cô đã đỏ bừng đến có nhỏ máu.
Diệp Linh trực tiếp phẩy tay áo bỏ đi.
Có Dạ Cần hơi hoảng sợ, anh phát hiện cô không dễ lừa nữa rồi, anh vươn tay nắm cổ tay cô: “Linh Linh, đừng đi!”
“Cố Dạ Cẩn, buông tay!” Diệp Linh muốn hất anh ra.
Thế nhưng một giây kế tiếp hai người đêu cứng đờ, bởi vì cô trong lúc vô thức lại gọi ra cái tên quen thuộc – Có Dạ Cần.
Diệp Linh ngẳắng đầu, cô trực tiếp đụng phải con ngươi đen kia của Cố Dạ Cần, lúc này anh đang nóng bỏng nhìn cô chằm chằm.
Diệp Linh lảng mắt đi, thế nhưng Cố Dạ Cần kéo lại, cơ thể mềm mại không Xương của cô trong nháy mắt tiến vào trong ngực anh.
“Buông ra!” Diệp Linh siết quả đấm đập anh.
Cố Dạ Cẩn dùng sức ôm lấy cô, lực đạo lớn hận không thể nhào nặn cô vào trong cốt nhục mình, môi mỏng rơi vào mái tóc dài của cô hôn hôn, anh nói giọng khàn khàn: “Không buông!”