Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 2383



Chương 2383:

 

Hai năm qua Diệp Linh cũng chưa hoàn toàn tái nhậm chức, chỉ thỉnh thoảng sẽ tham gia một ít hoạt động, hiện tại Tiểu Điềm Điềm chính thức đi nhà trẻ, cô cũng sắp đi làm hoàn toàn trở lại.

 

Hoa tỷ mài dao soàn soạt chờ ngày này, không kịp chờ đợi sắp xếp đi tuần lê thời trang ở Milan.

 

Chủ biên tập mới của tuần lễ thời trang ở Milan cũng có chút giao tình với Diệp Linh, không tiện từ chối.

 

Lúc này Cố Dạ Cần khẽ bóp tay cô: “Vợ, em phải đi công tác?”

 

Cách đó không xa chính là con đường ăn vặt, Diệp Linh đã ngửi được hương thơm từ đủ loại món ngon, thế nhưng cô không muốn ăn, ngược lại có chút buồn nôn, muốn nôn.

 

Tuần lễ thời trang ở Milan , sợ rằng không đi được.

 

Hoa tỷ cho rằng chịu đựng đến khi Tiểu Điềm Điềm đến trường thì tốt rồi, nào ngờ…

 

Hoa tỷ khi biêt được sự thật ước chừng chắc khóc gào lên mát.

 

Lúc này Tiểu Điềm Điềm nằng nặc đòi xuống, bà vú mang theo Tiểu Điềm Điềm đi đến phía trước chơi.

 

Diệp Linh nhìn Cố Dạ Cẩn, mặt cong mày cười nói: “Chồng ơi, em gần đây muốn ăn chua.”

 

“Chua?” Cố Dạ Cần nhìn thoáng qua mắy tiệm ăn: “Muốn ăn cái gì, anh mua cho em, em đứng tại chỗ chờ anh, đừng đi lung tung.”

 

Anh xoay người đi mua.

 

..” Người đàn ông này lúc này lại hồ đô.

 

“Chồng!” Diệp Linh gọi lại anh.

 

Cố Dạ Cần dừng bước lại.

 

“Trở về!”

 

Cố Dạ Cần chạy trở về: “Làm sao vậy?”

 

Diệp Linh kéo anh lại bàn tay, chậm rãi dẫn dắtbàn tay anh đến trên vùng bụng còn bằng phẳng của mình.

 

Cố Dạ Cần nhanh chóng ý thức được cái gì, anh khiếp sợ ngắng đầu, trực tiếp đụng phải tròng mắt toái sáng của Diệp Linh.

 

Diệp Linh hờn dỗi nhìn anh: “Chồng, nơi đây đã có tiểu Cố thiếu của anh, anh sắp có con trai rôi nha.”

 

Dưới ánh trăng bóng kết thành đôi, cùng người tỉ tê chuyện nhân sinh.

 

Cố Dạ Cần và Diệp Linh

 

Trong nhà lại thêm một em trai nhỏ, Có Vũ cô đây lại có em trai, thân làm chị, trong nhà càng náo nhiệt hơn.

 

Mẹ ở cử, bố bất chấp sự phản đối của mọi người, nhất quyết một mình mang con về.

 

Mang thì mang đi! Ngày mà mẹ hết ở cử, không biết bố và mẹ ở trong phòng làm cái gì, hai giờ trôi qua vậy mà vẫn chưa không ra ngoài. Rồi thì hay lắm, đợi bà nội tới thăm, em trai đã tè dàm, khóc thét không ngớt.

 

Chính là buổi tối đó, bà nội mang em trai đi, phạt bố đứng hối lỗi với tường.

 

Ở trong trí nhớ của Cô Vũ, bô bên người vẫn không có những người phụ nữ khác, đừng nói oanh oanh yến yến, ngay cả con muỗi cái cũng không có, bởi vì mẹ rất biết cách quản chồng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.