Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 2410



Chương 2410:

 

Tiêu Đình Đình là một ả có ham muốn chiếm hữu biến thái, phụ nữ bên cạnh Tiêu Thành đều bị ả giải quyết, chỉ cần nhớ tới cảnh đêm nay Tiêu Thành và Hà Băng ở đầu đường dây dưa thân mật, ả liền ghen ghét dữ dội.

 

Tiêu Đình Đình suy nghĩ một chút, đột nhiên nghĩ đến một diệu kế.

 

Ả mở video trên điện thoại ra, vừa rồi ả lén quay video, ả gửi video đến số Hà Băng.

 

Hà Băng về tới ký túc xá trường học, bạn cùng phòng dulie ở bên người cô hưng phấn Iíu ríu: “Băng Băng, ngày hôm nay vị Thành gia kia thực sự bạo quá, cậu không nhìn thấy rồi, anh ấy cứ như vậy một cước đã đạp tên Triệu Kiệt kia ngã lăn trên mặt đất, Triệu Kiệt cũng chẳng đứng lên được nữa.”

 

Nói đoạn, Julie lặng lẽ nhích người sang Hà Băng, nhỏ giọng nói: “Băng Băng, cậu… lần đầu tiên của cậu cho người người đàn ông nào thế, giác quan thứ sáu của phụ nữ mách tớ cậu và vị Thành gia kia không đơn giản, người đàn ông kia chẳng lẽ chính là…

 

Thành gia!?”

 

dJulie là một cô gái rất chất phác, cũng là thiên kim tiểu thư, nếu như Hà Băng có bạn bè thì đó chính là Julie.

 

Khuôn mặt Hà Băng lành lạnh, cô gõ nhẹ vào trán dulie: “Nếu có thời gian nghĩ ngợi lung tung thì cậu đi làm luận văn tốt nghiệp đi! Hình như mai cậu phải nộp luận văn mà.”

 

“..” Cô ấy lỡ nói đến chuyện không nên nói, xong rồi!

 

Hà Băng câm đô ngủ vào phòng tăm, cô đứng trước đài rửa mặt dùng nước lạnh tạt lên mặt, lúc này “ding” một tiếng, tin nhắn tới.

 

Hà Băng cầm điện thoại lên, mở tin nhắn ra, bên trong là đoạn video Tiêu Đình Đình gởi tới kia.

 

Bởi vì cô không mở, video hiển thị hình ảnh bìa, là ở trong một căn phòng lớn, không bật đèn, nên khung cảnh tối đen, thế nhưng mơ hồ có thể chứng kiến hai bóng người đang quấn quýt với nhau, phía dưới là Tiêu Đình Đình, người đàn ông phía trên kia đồ sộ to lớn, nhìn vóc người cũng có thể đoán được là… Tiêu Thành!

 

Hàng mi dài Hà Băng khẽ run, cô biết Tiêu Đình Đình gửi đoạn video này.

 

Ngón tay cô siết chặc điện thoại, rất nhanh đốt ngón tay đã nắm chặt đến trăng bệch, Hà Băng muôn mở đoạn video kia, thế nhưng lòng bàn tay dừng giữ không trung, chậm rãi run rẩy, không thể chạm vào hình.

 

Cô đối mặt với bất luận gian nan nào cũng chưa từng lùi bước, bây giờ nhìn đoạn video này, lại thấy sợ.

 

Cô không dám.

 

Không dám mở ra đoạn video này.

 

Lý trí một mực nói cho cô biết, mở ra đi!

 

Xem thật kỹ, như vậy thì có thể chết tâm, mặc dù là người đàn ông đầu tiên bản thân thích, thế nhưng cô cũng có thể quên được. Dù sao, ai ai khi còn trẻ dại lại chẳng thích qua mấy tên khốn kiếp.

 

Thê nhưng, Hà Băng vân chậm rãi thu hồi ngón tay mình: “cạch” một tiếng, cô úp điện thoại xuống trên đài rửa mặt lạnh như băng, hàng mi dài như cánh ve chậm rãi thõng xuống, cô tự giễu cười nhẹ một tiếng.

 

Vậy cũng tốt, cô đối với người đàn ông Tiêu Thành kia đã không còn có bất luận mong đợi nào.

 

Trải qua thời gian rất lâu, Hà Băng mới từ phòng tắm đi ra, dulie kỳ quái nói: “Băng Băng, sao cậu tắm lâu như vậy…

 

Trời ạ Băng Băng, cậu sao vậy, làm sao sắc mặt trắng như vậy, bị bệnh rồi hả?”

 

dulie giơ tay lên đi sờ trán Hà Băng, thế nhưng cô ây không thây sờ đên nóng hồi, mà chỉ là một tay lạnh băng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.