Chương 2432:
Lúc này bên ngoài truyện đên tiêng bước chân trầm ổn, sau đó cửa phòng tắm bị đầy ra, có người tới.
Hà Băng quay đầu, cô ở cạnh cửa thấy được Tiêu Thành.
Tiêu Thành đã trở về!
Tiêu Thành cầm trong tay thuốc giải đưa cho cô: “Thuốc giải đến rồi, mau dùng.”
Hà Băng không vươn tay nhận, cô chậm rãi đẩy đoạn video bên trong điện thoại tới trước mặt Tiêu Thành: “Tiêu Thành, anh tới giải thích một chút, đây là xảy ra chuyện gì?”
Tiêu Thành ngước mắt nhìn về phía điện thoại Hà Băng, rất nhanh anh liền thấy đoạn video kia.
Anh còn không biết Tiêu Đình Đình ở sau lưng anh làm chuyện mờ ám như thế, môi mỏng míim một cái, anh vươn tay lấy điện thoại Hà Băng đi, trầm giọng nói: “Xóa video đi.”
Hà Băng giấu điện thoại đến phía sau, không cho anh lẫy được.
Tiêu Thành lắn đến gần: “Giấu cái gì?
Lấy ra”
Anh thật đúng là bá đạo!
“Tiêu Thành, người đàn ông trong video là anh sao?” Hà Băng hỏi.
Mi tâm anh khí của Tiêu Thành chau lại một cái, không đáp.
“Anh vì sao không trả lời tôi? Kỳ thực tự tôi có đáp án, người đàn ông trong video này căn bản không phải là anhl”
Hà Băng khẳng định nói.
Ánh mắt Tiêu Thành khẽ động, rơi trên mặt Hà Băng tiểu, ba năm nay anh chưa từng chạm qua Tiêu Đình Đình, đều là thế thân của anh thay anh ngủ với Tiêu Đình Đình, thế thân này rất giống anh, gần như có thể lấy giả đánh tráo, Tiêu Đình Đình cũng không nhận thấy được cái gì, cô làm sao lại phát hiện ra?
Hà Băng dường như đã xem thấu Tiêu Thành bây giờ đang ở suy nghĩ gì: “Anh có phải đã quên rồi hay không, ba năm trước tôi với anh từng ngủ qua, sở thích và biểu hiện mỗi người đàn ông ở trên giường rất khác nhau, cho nên tôi liếc mắt là có thể nhìn ra người đàn ông kia không phải anh.”
Tiêu Thành biết cô thông minh, từ nhỏ đã lớn lên cùng Hà Tấn cô trời sinh đã có một loại năng lực điều tra và năng lực phản trinh sát, hơn nữa hai người đã từng có một đêm vui vẻ, cho nên thế thân này căn bản không lừa được cô.
“Tiêu Thành, người đàn ông này là thế thân của anh sao, anhđã cùng Tiêu Đình Đình kết hôn rồi, vậy tại sao lại dùng thế thân, Tiêu Vũ cũng không phải con anh, đúng không?”
“Tiêu Thành, mục đích anh làm điêu này là cái gì, hoặc là, anh rốt cuộc là ai?”
Hà Băng nghi ngờ dò hỏi nhìn Tiêu Thành, kỳ thực ba năm trước cô đã hoài nghi tới thân phận của anh, song anh giấu quá sâu, vẫn khiến cô đoán không ra.
Tiêu Thành hiện tại cái gì cũng không thể nói, đây là cơ mật, huống hồ cô biết càng ít càng an toàn: “Hà Băng, việc này không phải là thứ em nên hỏi.”
Hà Băng rủ mắt, sau đó nhẹ nhàng nhếch lên đôi môi đỏ mọng: “Những lời này của anh làm tôi có chút hoảng hốt, bởi vì tôi nhớ… bố tôi cũng từng đã nói y chang vậy với tôi.”
Nói rôi con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng sáng rực của Hà Băng rơi vào trên ánh mắt anh: “Bố tôi là một cảnh sát nằm vùng, ông ấy là một gã cảnh sát nhân dân!”
Những lời này rất có khí phách, lúc rơi xuống, cả thế giới dường như đều yên lặng.