Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 2467



Chương 2467:

 

Lý Kỳ hơi tái mặt, cô ta đột nhiên cảm thấy Hà Băng là một đối thủ cực kỳ mạnh, cùng Hà Băng đoạt đàn ông, cô ta không năm chắc phần thắng.

 

Đứng ở cạnh cửa một hồi, Lý Kỳ đẩy cửa vào.

 

Trong phòng rất tối, không bật đèn, Diệp Minh còn chưa tỉnh, vẫn đang ngủ.

 

Trên giường rât mât trật tự, vừa nhìn cũng biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?

 

Song Lý Kỳ tính toán thời gian một chút, từ lúc Hà Băng vào phòng đến ra khỏi phòng cũng không bao lâu, lẽ nào… cơ thể Diệp Minh ở phương diện kia có chút vấn đề?

 

Bất kể như thế nào, cô ta vẫn thích Diệp Minh.

 

Lý Kỳ mê luyến ngắm nhìn Diệp Minh, đột nhiên trong lòng cô ta lộp bộp giật mình, nghĩ tới một ý hay.

 

Nếu như cô ta để Diệp Minh hiểu làm, để Diệp Minh cho rằng vừa rồi người ngủ với anh ta là cô ta thì sao?

 

Lý Kỳ tim đập rộn lên, vừa rôi Diệp Minh nghiện ma túy, cả người đều thần chí không rõ, anh còn không biết vừa người ban nãy là Hà Băng.

 

Lý Kỳ bị thời cơ tốt trời cho này váng óc, cô ta phải nắm chặt cơ hội này.

 

Lý Kỳ lúc này vươn tay cởi quần áo, nằm xuống ở bên người Diệp Minh.

 

Ngày hôm sau.

 

Diệp Minh lật cả người, đưa cánh tay tới, kéo người bên cạnh vào trong ngực của mình.

 

Anh dán khuôn mặt tuân tú vào mái tóc dài của cô thầm thì gọi: “Băng Băng.”

 

Anh mơ.

 

Mơ thấy Hà Băng rồi.

 

Nhưng là một giây kế tiếp, cả người anh cứng đờ, đột nhiên mở mắt ra, tỉnh.

 

Anh phát hiện bất thường, người trong ngực là lạ, không phải cảm giác Hà Băng mang đến cho anh.

 

Diệp Minh mở mắt nhìn, khuôn mặt xinh đẹp của Lý Kỳ phóng đại trong tầm mắt anh.

 

Là Lý Kỳ!

 

Lý Kỳ thẹn thùng nhìn Diệp Minh, gọi một tiếng: “anh Minh…”

 

“Tại sao là cô?” Diệp Minh trong nháy mắt đẩy Lý Kỳ ra, lập tức ngồi phắt dậy, mi tâm của anh dâng lên một tầng rét lạnh, cả người âm trầm sắp nặn ra nước.

 

Lý Kỳ dùng chăn che mình, có chút uất ức: “Anh Minh, chính là em mà, không phải em, vậy còn có thể… là ai?”

 

“Anh Minh, tối hôm qua… tối hôm qua anh rất đau khổ, bắt lại em, em không tránh thoát…”

 

“Hơn nữa, nêu làm như vậy có thê giảm bớt… đau khổ của anh thì em dĩ nhiên nguyện ý…”

 

Lý Kỳ cắn môi dưới, diễn vẻ bị bắt nạt vô tội vô cùng nhuần nhuyễn.

 

Trong tròng mắt đen Diệp Minh tràn đầy tia máu đỏ đáng sợ, hai tay nắm thật chặt thành quyền, đã nắm chặt các đốt ngón tay đến trắng bệch, đồng thời tạo ra tiếng vang “côm cốp”, khiến người ta nghe mà sởn cả gai óc.

 

Lý Kỳ đã cảm thấy bây giờ mỗi một phút mỗi một giây đều là dằn vặt giày vò, bởi vì cô ta không biết Diệp Minh bây giờ đang nghĩ cái gì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.