Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 2475



Chương 2475:

 

Hà Băng trắng nhợt mặt, cô lắc đầu nói: “Em không có… em chỉ là lo lăng cho anh thôi…”

 

“Lo lắng? Lại là lo lắng? Em biết rõ thân phận tôi đặc thù, ai cho em tới Miêu Cương tìm tôi, em biết không biết loại người như em lo lắng sẽ bại lộ thân phận của tôi, mang đến cho tôi nguy hiểm trí mạng. Hà Băng, tôi căn bản không cần em lo lắng, em đừng lại trở thành gánh nặng của tôi, nếu như em thực sự vì tốt cho tôi, hiện tại đi về đi!

 

Tôi có rất nhiều chuyện muốn làm, không có thời gian lãng phí trên người của em nữal”

 

Từng câu chữ thờ ơ lạnh lùng cùng cực ấy giống như mưa đá nhau đập vào trên mặt Hà Băng, trước đây cho tới bây giờ cô chưa từng thấy uất ức, hiện tại cảm giác ấy như xoay vần đất trời cuôn đền.

 

Mấy ngày nay anh không nói tiếng nào đã rời đi, cô một mình đợi ở đó, một mình đối mặt với tất cả.

 

Đêm qua anh làm cô một thân tổn thương đi ra, bất luận kẻ nào nhìn đều sẽ cho là anh ngược đãi cô, cô sau khi trở về chính len lén thoa thuốc mỡ cho mình, còn có vài vết thương riêng tư đau nhức cô cả đêm.

 

Ngày hôm sau cô giương mắt tới tìm anh, lại đổi lấy những câu chữ bạc tình này của anh?

 

Anh cảm thấy cô rất phiền?

 

Anh cảm thấy cô là một trói buộc?

 

Anh không muốn lãng phí thời gian trên người cô nữa?

 

Nơi đây không phải chỉ có hai người bọn họ, còn có Chu Siêu và Lý Kỳ, chiến hữu và người thân của anh, anh lại bức cô đến cảnh mắt mặt như vậy?

 

Viền mắt trắng nõn của Hà Băng đột nhiên liền đỏ.

 

Trái tim Diệp Minh đột nhiên đau nhức, anh cảm thấy không cách nào để hít thở, càng là cô gái kiên cường dũng cảm, cô tan vỡ càng là trong nháy mắt, anh biêt mình đã triệt đê tôn thương trái tim cô.

 

E rằng, rất nhanh cô cũng sẽ không thích anh nữa.

 

Như vậy, cũng tốt, anh không đáng.

 

Anh và Lý Kỳ… không còn cách nào xoay chuyển, anh sẽ không tha thứ chính mình.

 

Anh lại nghiện ma túy, hy vọng còn sống đều rất xa vời.

 

Cô còn trẻ, tuổi tác mơn mởn, không cần phải lãng phí cảnh xuân tươi đẹp ở trên người anh.

 

Diệp Minh nhẫn tâm: “Hà Băng, tôi không muốn thấy em nữa, nếu như không muôn gây phiên toái cho tôi, vậy lập tức rời khỏi nơi này đi về nhà đi!”

 

Nói xong, Diệp Minh liền quay lưng lại, không nhìn cô nữa.

 

Anh không thể nhìn cô nữa, bởi vì anh sợ mình sẽ mềm lòng, anh sợ mình một giây kế tiếp sẽ không khống chế được ôm cô vào ngực.

 

Rất nhanh, thân hình cao lớn của anh đột nhiên cứng đò, bởi vì bàn tay nhỏ bé từ phía sau duỗi tới, trực tiếp ôm lấy vòng hông to lớn của anh, Hà Băng từ phía sau ôm chặt lấy anh.

 

“Đây là lần thứ hai.” Cô nhẹ giọng nói.

 

Cái gì?

 

“Đây là lân thứ hai, anh nói không cân em nữa, lần đầu tiên là ba năm trước, anh cũng nhẫn tâm đầy em ra như vậy.”

 

“Tiêu Thành, lần này em cũng có thể tha thứ cho anh, em biết gánh nặng của anh rất nhiều, anh nói ranhững lời này tất nhiên có lý do và suy tính của anh, thế nhưng, sự bất quá tam, nếu như còn có lần tiếp theo nữa, anh lại nói không cần em, vậy em sẽ đi thật.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.