Chương 2486:
“A Minh, Kỳ Kỳ với cậu là thanh mai trúc mã, lại cùng cậu có chung tín ngưỡng, chúng ta đều đem tất cả nhiệt huyết dắn thân vào vào cách mạng, Kỳ Kỳ một mực chờ đợi cậu, mấy năm nay con bé từ chối hết thảy người theo đuổi nó, sắp thành gái lỡ thì rồi.”
“Cậu và Kỳ Kỳ rất thích hợp, hai người kết hôn mà! Thừa dịp tuổi còn trẻ, để Kỳ Kỳ sinh vài đứa cho cậu, có cậu liền có một cái nhà, không có cậu, Kỳ Kỳ cũng sẽ mang theo con cậu, không để căn nhà này biến mắt.”
“Cô bé Hà Băng kia quá nhỏ, lại loá mắt như vậy, trên người cô ấy có rất nhiều nhân tố không xác định, cậu và cô ấy cứ tiếp tục dây dưa sẽ chỉ làm hai người đêu bị thương!”
Trong phòng rất an tĩnh, an tĩnh ngay cả từng tiếng nước nhỏ xuống mái ngói cũng nghe được rõ ràng, Chu Siêu và Lý Kỳ đều đang đợi đáp án của anh.
Người đàn ông thủy chung lãnh đạm hút thuốc, không lộ ra bất kỳ tâm tình nào, anh một chữ cũng không có nói.
Chu Siêu biết chuyện này không gấp được, nào có ai bức chuyện kết hôn sinh con, cái này phải song phương đều nguyện ý.
*“A Minh, đêm nay cậu nghỉ ngơi đi, mỗi ngày đều sẽ phát nghiện, hôm nay là một khởi đầu tốt, xem ngày mai thế nào, tớ đi ra ngoài trước.”
Nói rôi Chu Siêu đi ra ngoài.
Chu Siêu đi, Diệp Minh ngồi ở trên giường hút hết điếu thuốc sau cùng, bóp tắt đầu mầu thuốc lá, anh đứng dậy đi tắm.
Nơi đây phân thành khu khách quý và khu bình dân, chỗ Hà Băng là khu khách quý, cái gì cũng có, chỗ Diệp Minh là khu bình dân, toilet rất nhỏ, chỉ có thùng nước và bồn cầu, ngay cả chỗ tắm cũng không có.
Anh đổ một chậu nước lạnh, đứng trên tiểu khu sau nhà, cởi hết quần áo, từ trên đỉnh đầu dội một gáo nước lạnh.
Anh đang tăm nước lạnh.
Anh cũng không cảm thấy lạnh, dòng nước lạnh như băng từ bắp thịt rắn chắc chảy xuôi xuống, chảy qua tám khối cơ bụng, sau đó theo đường mỹ nhân ngư hoàn mỹ chảy vào nơi vô cùng to lớn không thích hợp để các bạn nhỏ nhìn.
Cầm xà phòng xoa lên người một cái, sau đó dùng khăn mặt ẩm ướt tùy tiện xoa vài cái, mấy phút liền tắm xong.
Anh mặc quần lót đen viên đi vào phòng.
Trong phòng còn có một người, Lý Kỳ, Lý Kỳ vẫn chưa đi.
Diệp Minh đi đến, cặp mắt sâu thẳm kia nhìn cô một cái, sau đó nhắc chân dài dùng ngón tay thon dài móc cái quần dài màu đen, quay lưng lại mặc trên người mình: “Có việc?”
Anh thấp giọng hỏi.
Lý Kỳ nhìn bả lưng to lớn của người đàn ông, lúc anh mặc quà , xương bả vai cùng và xương khớp đều gỗ lên, giống như chim ưng giang rộng đôi cánh xoay vần giữa trời đêm, dã tính mà cường hãn.
Rất nhiều người đàn ông theo đuổi cô ta, được mai mối cho cô ta, thế nhưng cô ta không đặt vào mắt.
Nói không nên lời lý do, cô ta nghĩ, nêu như người phụ nữ nào trong cuộc đời này may mắn gặp phải người đàn ông như Diệp Minh, thì mấy người đàn ông còn lại mấy kia đã không lọt nổi mắt.
Người đàn ông này, thẳng thắng cương nghị, chính trực từng trải, phụ nữ đại khái đều yêu kiểu đàn ông như vậy, muốn được bàn tay thô ráp của anh dịu dàng vuốt ve, muốn được anh ôm vào trong ngực, để anh tựa vào trong ngực mình nghỉ ngơi chốc lát.
“Anh Minh, anh cởi quần áo dơ ra đưa cho em, em giúp anh giặt sạch rồi đưa lại cho anh.” Lý Kỳ dịu dàng nói.
Diệp Minh cài chặt thắt lưng, sau đó nhắc đôi chân dài nhặt đống quần áo dơ ở bên ngoài lên, đi vào buông vệ sinh: “Không cần, cô đi ra ngoài đi.”